Ở Thương Châu, trận tuyết đầu tiên đã rơi xuống. Lúc này toàn bộ giới tu tiên khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, tưng bừng không khí chào mừng năm mới. Trong lúc đó Khương Li lại đang trên đường trốn chạy.

Thời tiết vô cùng giá lạnh,  ngoài rừng Thương Châu có nhiều nguy cơ rình rập tứ phía, ngay cả đồ ăn dọc đường cũng trở nên khan hiếm. Mặc dù trong tình thế khó khăn như thế, nàng cũng không dám bước chân vào thành.

Nàng vẫn mặc bộ hỉ phục lúc vừa xuyên qua, chỉ là chiếc áo khoác đỏ thẫm bên ngoài đã sớm bị vứt bỏ, váy áo cũng rách nát tả tơi rũ rượi. Nàng ngồi co ro dưới một gốc đại thụ chắn gió, nhóm một đống lửa nhỏ, thu mình trong góc và cảnh giác quan sát chân trời xa xăm.

Khi sắc trời vừa tối, nàng liền vội vàng dập tắt đống lửa để tránh bị người khác phát hiện. Cả đêm nàng chỉ có thể dựa vào chút hơi ấm còn sót lại từ đống lửa để cầm cự qua tình cảnh này.

Có lẽ vì giờ đây đã hóa thành yêu, cơ thể nàng không còn cảm giác rét buốt, lạnh lẽo như khi còn là con người, nên ngay cả việc ngủ trên nền tuyết suốt một đêm cũng không còn quá khó chịu hay cực hình với nàng. Chỉ vừa mới nửa năm trước, Khương Li vẫn là một học sinh vừa thi đậu đại học. Trên chuyến tàu hỏa, trong lúc đọc một cuốn tiểu thuyết nàng đột nhiên xuyên không đến đây.

Nhưng điều khiến nàng tuyệt vọng nhất chính là: nàng không xuyên vào một câu chuyện điền văn ấm áp, cũng chẳng phải một bộ truyện ngọt ngào lãng mạn mà lại là một quyển ngược luyến tình thâm.

Trong truyện nam chính Giang Phá Hư và nữ chính là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, sớm đã định ước cả đời bên nhau. Nhưng trời không chiều lòng người, Giang Phá Hư đột nhiên mất tích. Đến khi trở về hắn đã mất hết ký ức.

Dựa theo kịch bản thường thấy, hắn sẽ mang theo một nữ phụ ác độc trở về khiến nữ chính – người bạn thanh mai – tức chết nhưng bộ truyện này lại không đi theo lối mòn tư duy của những quyển tiểu thuyết khác.

Nam chính vì lý do nào đó đã chọn con đường tu luyện Vô Tình Đạo.

Khi đã mất ký ức, hắn tu luyện Vô Tình Đạo đến mức tâm như sắt đá, lạnh lẽo tựa băng tuyết. Để được phi thăng thành tiên, hắn cần đoạn tuyệt mọi tình cảm mà bước đầu tiên cần làm là vung kiếm chém người trong lòng mình.

Trong câu chuyện, nữ chính liều mạng cảm hóa nam chính, nhiều lần thoát chết dưới mũi kiếm, dây dưa với hắn nửa đời. Trải qua bao gian nan hiểm trở, cuối cùng nàng cũng khiến hắn nhận ra tình cảm thật sự của mình.

Quá trình này, có thể nói là đau đớn đến ruột gan đứt từng khúc.

Khương Li vô cùng xui xẻo, nàng không xuyên đến lúc nam chính vừa trở về, cũng không phải vào thời điểm hai người định ước chung thân. Nàng xuyên vào đúng đêm trước ngày hôn lễ của họ.

Ngày hôm sau trong hôn lễ nam chính sẽ giáng một kiếm xuống người nữ chính.

Nhưng vào khoảnh khắc phi thăng thành thần, ký ức của hắn sẽ khôi phục. Hắn sẽ hối hận khôn nguôi, đau khổ vì mất đi người mình yêu, và cuối cùng tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng vấn đề quan trọng là: Khương Li không muốn dùng mạng sống của mình để dạy hắn một bài học.

Vì vậy vào đêm trước ngày đại hôn, Khương Li bỏ trốn.

Một lần chạy là suốt nửa năm.

Trên con đường trốn chạy đó, Khương Li không dám sử dụng thân phận thật của mình, thậm chí ngay cả đồ trang sức và linh khí cũng không dám mang theo.

Nàng từng nghĩ đến việc cầu cứu—trong cốt truyện mà nàng nhớ, nữ chính dường như sống trong một môn phái nhỏ. Nhưng sau khi trải qua trăm cay ngàn đắng mới biết môn phái nhỏ đó ở đâu, nàng lại đứng trước cổng lớn của tông môn cả một đêm mà không dám gõ cửa.

Rốt cuộc kẻ muốn giết nàng chính là Kiếm Tôn, ai lại dám rước một mối phiền toái lớn như vậy vào người?

Lúc đó, Khương Li ngồi trên bậc cửa, giống như một con mèo hoang lạc lõng trong nền tuyết lạnh lẽo trắng xóa.

Khương Li không biết mình còn sống được bao lâu, điều duy nhất nàng biết bây giờ chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước nhưng cụ thể chạy về nơi nào chính nàng cũng không rõ.

Nàng còn chưa kịp hiểu rõ thế giới này đã phải bắt đầu chạy trốn điên cuồng đến mức ngay cả cách cảm nhận linh khí cũng không biết. Nhưng nhờ những kiến thức sinh tồn học được từ gia tộc, cộng thêm bản năng của một mèo yêu, nàng lại trở thành kỳ tích khi mà sống sót suốt nửa năm.

Khương Li vẫn giữ được tâm thái lạc quan. Người ta nói: “Trời không tuyệt đường người”. Nàng tin chắc rằng chỉ cần chạy xa thêm chút nữa, có lẽ nam chính sẽ không tìm thấy nàng.

Nhưng rồi đến một ngày không xa, bức tường tâm lý của nàng nhanh chóng sụp đổ.

Vào một ngày đói khát và lạnh lẽo giống như những ngày trước đó, khi trời vừa hửng sáng, Khương Li mới dám nhóm lửa. Nàng cố gắng hong khô bộ quần áo ướt đẫm nước tuyết, cảm nhận hơi ấm trở lại trong cơ thể rồi tiếp tục bước về phía trước.

Nhưng khi đi mãi, không hiểu sao nàng lại ngoảnh đầu nhìn lại. Và ở cuối cánh đồng tuyết, nàng thấy một nam nhân ôm kiếm, đang lặng lẽ nhìn mình.

Không giống như hình dung về những tu sĩ Vô Tình đạo trong tưởng tượng của nàng, khí chất của Giang Phá Hư tuy lạnh lẽo nhưng lại không sắc bén. Khi hắn nhìn nàng, ánh mắt ấy không có sự giận dữ, cũng không mang theo sát ý mà bình thản tĩnh lặng như mặt nước không gợn sóng.

Cuối cùng Khương Li bừng tỉnh nhận ra điều gì đó. Nàng không dám tin, cất giọng hỏi:

“Ngươi đã luôn đi theo sau ta sao?”

Giang Phá Hư không trả lời ngay.

Hắn dường như hơi ngạc nhiên, ánh mắt phảng phất như muốn nói: Ngươi không biết sao?

Trong khoảnh khắc ấy, sợi dây lý trí trong đầu Khương Li hoàn toàn đứt đoạn.

Giang Phá Hư vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nói với nàng:

“Li Li, trở về đi.”

Giọng nói ấy như đang nói với nàng rằng: Khi hắn đã muốn giết nàng thì nàng hoàn toàn không có đường thoát.

Khương Li nghĩ: Những nữ chính trong các truyện ngược khác rốt cuộc làm sao có thể chịu đựng được? Nhảy sông, bị giam cầm, sinh non, bị đánh đập, chín chết mười sống mà không hối hận.

Thân thể họ dẻo dai, nội tâm họ còn cứng cỏi hơn cả Siêu Saiya.

Còn nàng, Khương Li, nàng chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Nỗi sợ hãi cái chết đã giày vò nàng đến mức kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần. Cách đây không lâu khi nàng còn sống ở thế kỷ 21, mỗi ngày chỉ phải lo nghĩ những chuyện nhỏ nhặt.

Nhưng bây giờ, nàng sắp phát điên rồi.

Nhìn khuôn mặt nam chính trước mắt, trong khoảnh khắc ấy nàng thực sự bỏ mặc mà muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.

Nếu là trước đây, khi tức giận nàng chỉ có thể nổi cáu một chút.

Nhưng hiện tại—dù trong tay không có gì nhưng nàng có ưu thế là biết rõ cốt truyện.

Đầu óc nàng chưa từng tỉnh táo đến vậy.

——Trong cái thế giới ngược tàn nhẫn này, nàng muốn hủy diệt tất cả.

Có lẽ vì sự kiêu ngạo ấy, Giang Phá Hư cũng như lần trước, không ngăn cản nàng.

Khương Li không biết mình đã chạy bao lâu.

Cuối cùng, nàng tìm thấy cấm địa nơi đại phản diện trong tiểu thuyết cất giấu hài cốt.

Nàng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Giang Phá Hư cuối cùng cũng thay đổi.

Khương Li mang tâm trạng trả thù nghĩ:

Nàng không sống được thì Giang Phá Hư cũng đừng mong sống.

Nàng quyết đoán lao vào cấm địa đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play