Ngay lúc đó nàng nhìn thấy một con mãnh hổ với đôi mắt xanh biếc lạnh lùng.
Một con mãnh thú dữ tợn với quỷ khí dày đặc, đôi mắt xanh biếc sáng quắc đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tập trung vào nàng. Loại cảm giác bị một con mãnh thú khổng lồ coi là con mồi khiến Khương Li toàn thân cứng đờ.
Dường như nàng có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của nó.
Trong cơn sợ hãi tột độ, nàng từng bước từng bước lùi lại phía sau.
—— Nhưng tận sâu trong lòng, nàng lại vô cùng phấn khích.
Tuy nhiên lại không có chuyện gì xảy ra như trong tưởng tượng.
Mãi đến khi một cơn gió lạnh thổi qua, nàng mới phát hiện ra con mãnh thú ấy chỉ là một bức tượng đá. Chính đôi mắt sinh động như thật của nó đã khiến nàng có ảo giác rằng con hổ đang thở từng nhịp.
Nàng dốc toàn bộ sức lực nhưng chẳng thể đánh thức đại phản diện cũng chẳng thể giết chết nam chính.
Khoảnh khắc đó, Khương Li hoàn toàn suy sụp.
Nàng gào khóc.
Nàng cứ nghĩ rằng mình chết chắc, thế nào Giang Phá Hư sẽ bước vào để lấy mạng nàng.
Thế nhưng dù nàng khóc đến trời tối Giang Phá Hư vẫn không tiến vào.
Lúc này nàng mới nhận ra rằng nơi này có cấm chế, người bên ngoài căn bản không thể vào được.
—— Giang Phá Hư không truy đuổi, mạng nhỏ của nàng vẫn còn, bầu trời cũng chưa sập xuống.
Nàng mới thực sự cảm thấy sợ hãi.
Nơi này, dù sao cũng là nơi chôn cất đại phản diện.
Nghe nói hắn là một kẻ tàn nhẫn, thích giết chóc. Khi còn sống, hắn đã mang tiếng khắp nơi.
Những yêu thú bị hắn giết chết đều sẽ hóa thành ma trảo và trở thành công cụ dưới trướng hắn.
Nghe nói khi ở thời kỳ hoàng kim, hắn đã có đến hàng vạn con ma hổ phục tùng.
Khương Li cảm nhận rõ âm khí dày đặc bao phủ khắp cấm địa này, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện những con ma hổ đáng sợ.
Nhưng với Giang Phá Hư đang ở bên ngoài, nàng chỉ còn cách ở lại nơi mộ phần âm u đáng sợ này.
Nàng nghĩ rằng mình sẽ phải sống trong cảnh thiếu ăn, thiếu mặc, ngày ngày lo sợ không yên.
Nhưng không, chuyện đó đã không xảy ra.
Cấm địa này nằm giữa một hẻm núi hẹp, mỗi ngày chỉ có tiếng gió rít gào không ngừng.
Nhờ không còn phải chạy trốn và phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng nàng cũng có cơ hội thở dốc.
Từ trong nhẫn trữ vật của nguyên chủ, nàng lôi ra một vài cuốn sách. Cuối cùng, nàng đã hiểu được linh khí là gì. Nàng hào hứng học được thuật pháp đầu tiên trong đời. Mỗi ngày nàng đều tưởng tượng kẻ địch là Giang Phá Hư rồi vẽ một hình nhân nhỏ. Sáng nào nàng cũng nghiêm túc áp dụng đủ mười tám loại khổ hình lên hình nhân ấy.
Khương Li, dưới hình dạng mèo yêu, thích trèo lên đỉnh đầu của pho tượng mãnh hổ khổng lồ để ngủ —— bởi đó là nơi duy nhất trong hẻm núi có thể đón ánh nắng mặt trời.
Vào những ngày trời nắng, ánh sáng sẽ len qua khe hở chiếu xuống.
Không lâu trước đây, nàng còn suy sụp đến mức muốn hủy diệt cả thế giới. Nhưng hiện tại nàng cảm thấy có lẽ sinh tồn cũng không quá khó khăn như tưởng tượng.
Một ngày nọ, Khương Li nhìn thấy chủ nhân của ngôi mộ này.
Tiếng gió rít từng hồi, nàng trông thấy một chàng trai cao lớn khoác áo choàng dài.
Tuyết lớn rơi lặng lẽ, xuyên qua thân thể hắn, phủ đầy mặt đất lạnh giá.
Khương Li sợ đến nín thở, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, sợ làm kinh động đến kẻ phản diện đáng sợ ấy.
Thế nhưng, Ngọc Phù Sinh đã chết từ lâu, nơi này chỉ còn sót lại một sợi thần thức hắn để lại từ nhiều năm trước.
Sợi thần thức đó không có ý thức, cũng chẳng biết nói, chỉ dựa vào bản năng để bảo vệ cấm địa này.
Có rất nhiều truyền thuyết về hổ thần Ngọc Phù Sinh.
Nàng biết hắn là đại yêu đầu tiên tu thành thần trong nghìn năm, nhưng đã ngã xuống từ một trăm năm trước.
Cái tên ấy tựa như một ngôi sao chói lọi lóe lên rồi vụt tắt. Ở thời kỳ đỉnh cao của hắn chẳng ai dám nhắc đến tên này; nghe đồn, hắn dùng tà pháp thành thần nhưng bị phản phệ, sau khi tiêu diệt Yêu giới Thập Tam Khư thì nhanh chóng lụi tàn.
Nếu nói Giang Phá Hư là thiên tài xuất chúng nhất trong nghìn năm qua, e là chưa đủ. Bởi vì vào thời đại của Ngọc Phù Sinh, ánh hào quang của hắn mới thực sự độc nhất vô nhị.
Nhưng người chết thì như đèn tắt, tuyết trắng phủ đầy trời, giờ chỉ còn lại một sợi tàn hồn lặng lẽ nhìn những bông tuyết rơi xuống.
Vì thường xuyên thấy sợi tàn hồn đó dần dần Khương Li cũng quen. Đôi khi nàng cảm thấy cô đơn, liền thử bắt chuyện với bóng dáng ấy.
Tàn hồn hầu như không có ý thức nhưng thỉnh thoảng khi Khương Ly nói, bóng dáng kia lại hơi nghiêng về phía nàng, cúi đầu như đang chăm chú lắng nghe.
Thế nên dù cấm địa này lạnh lẽo đến đâu, Khương Li lại chẳng cảm thấy cô độc.
Khương Li nghĩ rằng vận mệnh đang trêu đùa nàng.
Trong tiểu thuyết Giang Phá Hư tu luyện Vô Tình Đạo, cảm nhận được thiên hạ sắp xảy ra đại kiếp, hắn gánh vác trách nhiệm, quyết định đoạn tuyệt tình cảm để phi thăng thành thần, ngăn cản tai họa đang đến gần.
Thế nhưng, dù đã mất ký ức hắn vẫn nảy sinh tình cảm sâu đậm với nữ chính.
Giống như vấn đề đoàn tàu nổi tiếng, giữa việc cứu năm người hay một người, Giang Phá Hư đã chọn một.
Khương Li hiểu đạo lý ấy.
Nhưng nàng vẫn nói với sợi tàn hồn: “Ngươi nói xem, tại sao chứ?”
Ngay cả con kiến cũng ham sống, Khương Li cũng muốn sống.
Hơn nữa, tại sao Giang Phá Hư không tìm cách tự giải quyết tình yêu trên người mình mà lại muốn xử lý nàng? Với khoảng thời gian đắm chìm trong ngược luyến với nữ chính, hắn thừa sức nghiên cứu ra Tuyệt Tình Thủy đời thứ năm rồi.
Khương Li vẫn ấm ức vì mình xuyên không sai thời điểm.
“Nếu ta xuyên đến 300 năm trước thì tốt biết mấy.”
Nàng nói, nếu xuyên đến lúc câu chuyện mới bắt đầu, nàng sẽ đại náo tứ phương, đánh Giang Phá Hư đến mức hoa rơi nước chảy.
Nàng bảo rằng mình cũng là kỳ tài hiếm có, nếu không phải chưa có thời gian trưởng thành, Li Hoa chính là sức chiến đấu mạnh nhất —
Kiếm Tôn là cái gì chứ, chỉ là kẻ yếu nhược hóa thần mà thôi.
Nàng đứng trên lưng con hổ lớn, chỉ tay điểm binh, móng vuốt mạnh mẽ oai phong.
Khương Li đang khoác lác.
Nhưng nàng bất bình số phận éo le của chính mình nên muốn trút giận cho thỏa mãn sự uất ức trong lòng.
Dẫu sao sợi tàn hồn kia cũng sẽ chẳng phản bác nàng.
Vận khí của nàng quá tệ, Giang Phá Hư đầu óc không tốt, thiên thời địa lợi nàng chẳng có gì cả.
Khương Li biết mình đang trách trời oán đất, tự chui đầu vào ngõ cụt. Nhưng nàng cô đơn, chỉ đợi ở một ngôi mộ lớn, bên cạnh chỉ có một sợi tàn hồn làm bạn.
Nàng chẳng biết làm sao để thoát ra.
Lần nữa khi Khương Li bắt đầu câu chuyện với “Nếu ta xuyên đến 300 năm trước…”, nàng chợt nhận ra sợi tàn hồn đang nhìn về một hướng nào đó.
Nàng hỏi: “Lạnh quá, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Sợi tàn hồn ấy vẫn không đáp.
Khương Li ngẩng đầu theo ánh mắt của hắn.
Đó là lần đầu tiên nàng thực sự ngắm nhìn bầu trời nơi thế giới này.
—— Trong mùa đông cằn cỗi, bầu trời vẫn có những vì sao rực rỡ đến thế.
Dần dần, Khương Li chấp nhận thực tại.
Nàng không còn giống như khi mới bước vào thế giới này, oán trách trời đất hay nguyền rủa số phận. Nàng cũng không còn đổ lỗi tất cả cho vận xui, hay mơ mộng bản thân đột nhiên trở nên may mắn để thoát khỏi số phận ngược đãi của một nữ phụ.
Khi xuân đến Khương Li trồng vài loại hoa với tâm trạng đầy phấn khởi.
Có lần nàng nhìn thấy sợi tàn hồn đứng rất lâu trước một bụi hoa nàng vừa trồng, như thể đang ngắm nhìn chúng.
Tò mò, nàng quan sát một hồi, sau đó quyết định trồng một vòng hoa xung quanh ngôi mộ của hắn.
Sang năm, cả cấm địa đều rực rỡ sắc hoa dại.
Nàng dần học được cách sử dụng một phần sức mạnh, thoát khỏi những ngày tháng ăn bữa hôm lo bữa mai như lúc mới đến thế giới này.
Có lẽ vì đã hóa thành yêu miêu, nên đôi lúc khi đang đọc sách, nàng lại bị những cánh bướm bay qua bay lại thu hút.
Loài bướm này gọi là Minh Điệp, thường xuất hiện quanh các ngôi mộ.
Thung lũng yên ắng, ngoài việc nói chuyện với tàn hồn, nàng gần như chẳng còn gì để giải trí.
Mèo yêu li hoa thích nhảy lên tượng hổ thần, đùa nghịch với những con bướm. Khi chơi mệt, nàng cuộn tròn bên cạnh đống lửa, vừa ăn không ngồi rồi vừa nghịch đuôi mình.
Chơi đùa một lúc, nàng lại thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, sợi tàn hồn chầm chậm di chuyển đến gần.
Hắn cúi đầu nhìn con mèo yêu nho nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh đống lửa. Chiếc áo khoác trên người hắn rơi nhẹ, phủ lên thân hình nhỏ nhắn của nàng.
Tuyết lớn từ từ xuyên qua thân thể hắn nhưng không một bông tuyết nào đọng lại trên đầu con mèo ấy.