Thời gian trôi qua rất nhanh.

Đối với một con người như Khương Li_ từng năm thì  dài dằng dặc nhưng với yêu quái_ thời gian tựa như cánh bướm, khẽ chạm vào liền tan biến.

Nàng thường bế quan tu luyện một thời gian, đến khi mở mắt, thế gian đã chuyển từ cái nóng oi ả của mùa hè sang cái lạnh thấu xương của mùa đông.

Ban đầu, nàng còn dùng đá khắc chữ để ghi nhớ thời gian, cố gắng chia từng mùa thành từng tháng. Nhưng sau này, vì không thể phân định rõ, nàng cũng từ bỏ việc ghi nhớ.

Khương Li không biết mình đã ở cấm địa này bao lâu. Mười năm? Hai mươi năm? Nàng chỉ thấy những đàn chim bay đến rồi lại đi, Minh Điệp sinh vào mùa xuân, chết vào mùa đông, hết lứa này đến lứa khác.

Thứ duy nhất không thay đổi là sợi tàn hồn vẫn luôn lặng lẽ canh giữ ngôi mộ này.

Khương Li hiểu rằng mình không thể ẩn dật mãi ở cấm địa này.

Còn Giang Phá Hư, hắn chắc chắn sẽ tìm được cách phá vỡ cấm chế trước khi thiên hạ lâm vào đại kiếp.

Quả nhiên vào một buổi sáng, khi Khương Li đang tận hưởng chút ánh nắng hiếm hoi của mùa đông, nàng bỗng nghe thấy âm thanh kỳ lạ.

Ngẩng đầu nhìn, nàng thấy cấm chế nứt ra một đường.

Nơi che chở nàng bao năm nay, nơi ẩn thân của nàng giờ đây lại sắp sụp đổ.

Lúc này, Khương Li đã đạt đến tu vi Kim Đan trung kỳ. Tuy nhiên, dù thế nàng vẫn biết bản thân không thể trực diện đối đầu với nam chính mà giành chiến thắng.

Ngày định mệnh đang đến gần nhưng Khương Li lại nhận ra mình rất bình tĩnh.

Những năm tháng qua, nàng luôn ở trong cấm địa, không hề cố gắng lấy lòng Giang Phá Hư hay thay đổi số phận. Trái tim của hắn vốn dĩ đã cứng rắn như sắt thép, giờ đây muốn giết nàng lại càng không gợn chút áy náy.

Có lẽ vì thời gian trôi qua quá lâu, nỗi sợ hãi và cảm xúc mãnh liệt ngày xưa đã bị năm tháng xóa nhòa.

Nàng nói với sợi tàn hồn kia: “Ta e rằng sắp chết rồi.”

Sau đó nàng thương lượng với hắn xin được chôn tại nơi này. Bởi lẽ nàng đã ở đây rất lâu, không muốn phải an nghỉ ở một nơi xa lạ.

Nàng lại đợi thêm vài tháng, cuối cùng cấm chế cũng hoàn toàn tan vỡ.

Ngày hôm ấy, Khương Li nghe thấy âm thanh từ bên ngoài cấm địa, tiếng gió tuyết hòa với giọng nói ồn ào của con người.

Nàng quay đầu nhìn sợi tàn hồn lần cuối.

Rồi nàng lấy từ nhẫn trữ vật chiếc chủy thủ đã từng được nguyên chủ dùng để đính ước với nam chính.

Giấu chủy thủ trong tay áo, nàng nhớ đến một câu thơ: “Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn”

Tự thấy câu thơ phù hợp đến buồn cười, nàng khẽ mỉm cười chế giễu chính mình, rồi bước ra khỏi cấm địa.

Đêm đông hôm ấy, trời đen như mực.

Bước ra khỏi thung lũng nàng cảm nhận rõ cái lạnh buốt giá của gió đông.

Nàng nhìn thấy Giang Phá Hư.

Hắn vẫn như nhiều năm trước, khoanh tay đứng cách đó không xa, bình thản nói: “Khương Li, ngươi rốt cuộc cũng bước ra.”

Khương Ly siết chặt chủy thủ trong tay áo.

Nàng biết mình không thể thắng, nhưng ít nhấtvới tu vi hiện tại, nếu dùng toàn lực có lẽ nàng có thể phá vỡ hộ thể linh khí của hắn. Dù không giết được hắn nhưng cũng khiến cái chết của mình thêm phần dứt khoát, đồng thời trả được chút hận.

Nàng nở nụ cười rồi lao thẳng về phía hắn.

Tiếng gió rít bên tai, tựa như thúc giục nàng.

Khương Li cảm thấy mình không giống nữ chính trong tiểu thuyết, mà giống một nhân vật pháo hôi nhỏ nhoi, bùng nổ trong khoảnh khắc cao trào chỉ để rồi chết bi thảm, vai trò duy nhất là làm cốt truyện thêm phần éo le.

Nàng nghĩ mình sẽ chết ngay tức khắc.

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Đó là lần đầu tiên Khương Li nhìn thấy gương mặt thật của sợi tàn hồn kia.

Hắn vẫn luôn đeo mặt nạ, nhưng lúc này chiếc mặt nạ đen trên gương mặt hắn vỡ vụn.

Hư không tĩnh lặng, một thanh niên bạch y tóc đen quay đầu lại. Đôi mắt xanh biếc nhìn về phía nàng.

Đôi mắt ấy không hiền hòa mà ngược lại, trong bóng tối nó chứa đầy quỷ khí, giống như bản thể của hắn — một đôi mắt thú hoang xanh biếc.

Gió cuốn theo tuyết trắng, bay lượn khắp trời đất.

Sau khoảnh khắc ngắn ngủi nhìn nàng, sợi tàn hồn ấy hóa thành một con bạch hổ khổng lồ, có đôi mắt màu xanh thẳm như ngọc.

Tiếng gầm của hổ vang vọng khiến đất trời rung chuyển.

Hắn chắn trước mặt nàng.

Khương Li buông chủy thủ trong tay.

Nàng biết sợi tàn hồn này chỉ là một phần nhỏ còn sót lại của Hổ Thần Ngọc Phù Sinh, có lẽ không bằng một phần mười sức mạnh của bản thể. Hắn dường như không có ý thức chỉ dựa vào bản năng mà tồn tại.

Nàng thường không rõ hắn đang ngắm nhìn hoa hay nhìn mình? Hắn đang lắng nghe lời nàng nói hay chỉ vô thức quay đầu?

Phần tàn hồn này liệu là đang bảo vệ cấm địa, hay là bảo vệ nàng?

Khương Li không chắc chắn.

Nhưng nàng biết, hắn lại vừa cứu nàng một lần nữa.

Khương Ly chờ đợi hồi lâu trong cấm địa nhưng sợi tàn hồn không xuất hiện trở lại.

Nàng bắt đầu bất an.

Nàng cẩn thận xâu chuỗi thời gian tuyến của tiểu thuyết, suy đoán rằng đại vai ác không sống lại vì có kẻ xông vào cấm địa mà vì thiên địa sắp lâm vào hạo kiếp.

Khi thiên địa hạo kiếp xảy ra, quỷ khí tràn ngập khắp nơi, sẽ đánh thức các loại quỷ quái.

Những quỷ quái ấy có lẽ bao gồm cả Hổ Thần Ngọc Phù Sinh đã chết từ lâu.

Trong tiểu thuyết, vì nàng không trốn vào cấm địa nên Giang Phá Hư không phá vỡ nơi này và trực diện đối đầu với tàn hồn.

Nhưng nếu như thế, liệu hắn có thắng được Giang Phá Hư không? Liệu hắn có thể sống lại?

Nàng chờ đợi ngày này qua ngày khác nhưng hắn không xuất hiện.

Khương Li nhìn những con Minh Điệp bay qua bay lại, lòng đầy hoang mang và khổ sở.

Cho đến một buổi sáng nọ, khi tỉnh dậy, nàng phát hiện trên cổ tay mình có thêm một chuỗi vòng tay.

Những viên ngọc tròn trịa, sáng ngời, vô cùng đẹp đẽ.

Khương Li thử gọi: “Ngươi còn ở đây không?”

Không có ai đáp lại.

Mãi sau này, khi nàng trở về 300 năm trước, nàng mới biết được chuỗi vòng tay ấy có tên là Phù Sinh Tố.

Đó là một thần khí có thể đảo ngược thời gian.

Nhưng lúc ấy nàng không hề biết.

Nắm chặt chuỗi vòng tay, nàng vội vàng muốn đuổi theo.

Trong ánh sáng nhạt nhòa của ban mai, nàng cầm đèn lồng tìm kiếm rất lâu.

Hắn có sống lại không? Hắn có giống như trong tiểu thuyết không?

Nàng chạy về phía trước, như thể sau cánh cửa kia nhất định là sợi tàn hồn đó.

Nàng mở ra cánh cửa lớn của cấm địa ——

Đêm qua, tuyết vừa rơi dày.

Trời đất mênh mông, trắng xóa một màu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play