Khương Li tuy chỉ là một con Miêu yêu nhưng kiếp trước nàng đã tu luyện đến Kim Đan kỳ, hiển nhiên vượt xa phàm nhân như Giang Phá Hư khi đó, thậm chí còn dễ dàng tiến vào tiên môn hơn nhiều.

Đúng như dự đoán khi người của Thiên Diễn Tông đến để chọn đệ tử, Khương Li tham gia thí luyện và không ngoài ý muốn trở thành đệ tử chính thức của tông môn.

Khi nàng đứng trên phi kiếm cùng đại sư tỷ, rời khỏi trấn nhỏ Thương Châu, Khương Li nhìn thấy Giang Phá Hư đang thở hổn hển, vội vã quay về.

Thiếu niên dường như cố gắng nói điều gì đó với nàng. Nhưng qua tầng mây trùng điệp, nàng không nghe rõ.

Khương Li nằm trên chuôi kiếm, buông lỏng tay, cảm thấy lòng mình vững chắc như một phiến đá đã tu luyện ngàn năm của Vô Tình Đạo.

Đại sư tỷ hỏi:

“Tiểu sư muội, đó là người quen của muội sao? Hắn trông có vẻ rất buồn.”

Khương Li lập tức trả lời:

“Không quen.”

Đại sư tỷ nhíu mày:

“… Thôi được. Nhưng mà hắn hình như đang khóc.”

Khương Li lặng im.

Nàng thử nhìn lại, phát hiện ra Giang Phá Hư mười sáu tuổi, người sẽ trở thành Kiếm Tôn Vô Tình Đạo sau này đang dùng cánh tay lau nước mắt.

Khương Li ngay lập tức giục đại sư tỷ tăng tốc độ phi kiếm:

“Nhanh hơn chút nữa, đại sư tỷ!”

Nàng không thể chịu nổi thêm nửa giây nào nữa.

—— Khương Li cảm thấy bản thân như đang diễn vai nữ phụ ác độc trong một kịch bản tu tiên. Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác. Việc trở lại ba trăm năm trước là một cơ hội hiếm có, và từng phút, từng giây của nàng đều vô cùng quý giá.

Năm tháng trong tu chân giới trôi qua nhanh chóng. Từ lúc bắt đầu tu luyện lại cho đến khi đột phá Trúc Cơ kỳ, Khương Li đã nhận được một lá thư từ Giang Phá Hư.

Nàng không đọc.

Nàng thiêu lá thư ấy coi như gửi trả lại cho tiểu thanh mai chân chính.

—— Khương Li chưa bao giờ cảm thấy mình có lỗi với Giang Phá Hư vì đã lấy đi cơ duyên của hắn. Người duy nhất nàng áy náy chính là tiểu thanh mai.

Nhưng chuyện này, Khương Li không thể tâm sự với bất kỳ ai.

Vì thế nàng chỉ nói chuyện với khoảng không tăm tối.

Dù đã rời khỏi cấm địa, nơi nàng từng sống với một ngôi mộ cô độc và một tàn hồn, Khương Ly vẫn không bỏ được thói quen độc thoại với những góc khuất không người.

Nàng hỏi cái bóng vô hình kia:

“Ta đã trở nên tàn nhẫn hơn phải không?”

Trước đây Khương Li thường nói rằng nếu có thể trở lại ba trăm năm trước, nàng sẽ “đại sát tứ phương.”

Có lẽ là vì những năm tháng trốn trong cấm địa, ngoài tu luyện nàng không còn thú vui nào khác nên tốc độ tiến bộ của nàng quả thật kinh người.

Yêu tộc trong Nhân giới luôn bị khinh thường nhưng với tính tình khó chịu của Khương Ly, kẻ nào dám tỏ thái độ với nàng, ngày hôm sau đều bị một con Miêu Yêutừ phía đông đánh bay sang phía tây.

Sư tôn của Khương Li là một lão nhân râu bạc ôn hòa, còn đại sư tỷ của nàng cũng rất dịu dàng. Nhờ vậy Khương Li gần như quên đi những tháng ngày cô tịch trốn trong cấm địa kiếp trước và cũng dần quên đi những ngày đầu tiên khi mới xuyên đến thế giới này.

Chỉ là mỗi lần xuống núi, nàng luôn hướng ánh mắt dò hỏi đến những Yêu tộc:

“Ngươi có từng nghe đến một người tên là Ngọc Phù Sinh chưa?”

“Ngươi có biết về chủ nhân Thập Tam Khư của Yêu giới không?”

Đại sư tỷ nói:

“Li Li, những yêu tộc bên ngoài loạn xạ như vậy, sao muội luôn muốn quậy với bọn họ? Muội có phải muốn tìm hiểu tin tức về Yêu giới không?”

“Ai, nói cách khác, sao muội lại thất thần như vậy?”

Khương Li lắc đầu.

—— Thì ra là, ba trăm năm trước không hề có Yêu giới Thập Tam Khư cũng không có người nào gọi là Ngọc Phù Sinh.

Sau khi vượt qua cửa ải Trúc Cơ và tiến vào Kim Đan kỳ, khi Khương Li một lần nữa bế quan tỉnh lại, nàng lại nghe được một tin tức về Giang Phá Hư:

Hắn xuất hiện ở khu vực gần nơi bị lãng quên của Yêu giới.

Khương Li rất rõ ràng nhớ rằng theo nguyên bản của cốt truyện, Giang Phá Hư sẽ mất tích khi đi qua khu vực bị lãng quên đó.

Khương Li lập tức cảnh giác.

Mặc dù cốt truyện đã từ lâu lệch khỏi quỹ đạo, thậm chí đã qua hai mươi năm nhưng Khương Li vẫn quyết định mang theo kiếm, chuẩn bị đi xem thử tình huống thực tế thế nào.

Kiếm của nàng tên là Phủng Ngư.

Đại sư tỷ khen nàng đã đặt tên kiếm rất hay. Những người khác đều gọi kiếm của mình là Thí Thần, Thiên Sát, nhưng nàng lại khác biệt, đặt tên là Phủng Ngư, rất kín đáo, không hề khoa trương.

Khương Li không có mặt mũi nói gì về việc này —

Kỳ thực ý nghĩa của nó là tiểu cá khô rớt motto motto (nữa đi nữa đi).

Khương Li đi theo cùng với nhóm thương đội buôn bán.

Dù rằng tù binh là nơi thuộc về Yêu giới nhưng nó nằm ở ranh giới giữa Yêu giới và thế gian, thực sự rất xa. Nếu không đi theo con đường quen thuộc của đội thương, sẽ rất dễ dàng bị lạc mất.

Đây là lần đầu tiên Khương Li bước chân vào địa giới của Yêu tộc.

Khương Li biết rằng vào thời điểm này, Yêu giới vẫn chưa có Thập Tam Khư sau này. Tuy vậy Yêu giới là nơi mà cá lớn nuốt cá bé và có một vị Yêu hoàng vô cùng cường đại.

Nghe nói yêu hoàng là một con Hổ tộc.

—— Mà Ngọc Phù Sinh chính là một con Bạch Hổ.

Vì thế khi một lần nghe thấy những người trong đội thương nhắc đến các đại năng của Yêu giới, Khương Li đã hỏi thăm về Yêu hoàng và Hổ tộc.

Nhưng Yêu hoàng không phải là Ngọc Phù Sinh. Trong Yêu giới không ai biết về người này.

Dù vậy Khương Li vẫn nghe được một chuyện từ bà mối trong đội thương.

“Yêu giới tiền nhiệm Thái Tử nghe nói là hổ thần chuyển thế đó.”

“Nhưng khi hắn vừa mới sinh ra, Hổ Vương đương nhiệm đã giết phụ thân, giết huynh để lên ngôi và còn lưu đày đệ đệ nhỏ nhất của mình đến nơi tù binh. Nơi đó chính là nơi ngươi muốn đến.”

“Dù sao đó chỉ là truyền thuyết thôi.”

Khương Li đột ngột hỏi: “Hổ thần chuyển thế?”

Nhưng bà mối lại không tin vào điều đó.

—— Bởi vì trong toàn bộ Yêu tộc ai cũng nói rằng mình là thần chuyển thế. Đó là cách để họ tô điểm cho danh tiếng của mình.

Về chuyện hổ thần chuyển thế, bà mối chỉ có thể kể lại được một vài nhân vật hạng tầm thường.

Vì vậy Khương Li chỉ coi đây là một lời đồn thổi đầu tiên mà cô nghe được trên đường.

Rất nhanh bọn họ đã đến nơi lưu đày.

Nhưng thời điểm đến không được may mắn cho lắm. Nơi đây, giữa các dãy núi tràn ngập một lớp chướng khí vô cùng nặng nề, chính là cái gọi là “Quỷ đả tường” trong truyền thuyết.

Ngay cả những tu sĩ cường đại cũng phải đợi cho chướng khí tan đi mới dám vào, để tránh gặp phải phiền phức.

Bà mối nói rằng ít nhất phải mất nửa tháng chướng khí mới có thể tán đi.

Vì vậy, Khương Li đã từ biệt đội thương, dùng hai viên linh thạch để thuê một nơi nghỉ chân trong một thị trấn nhỏ gần đó, tính toán chờ đợi chướng khí tan đi rồi mới tiến vào nơi bị  trục xuất.

Ngày đó là một đêm tuyết phủ đầy bầu trời  và gió lớn, tiếng gió lạnh rít mạnh và kéo dài.

Ngôi nhà gỗ nhỏ có ánh lửa sáng và tiếng cháo thịt đang sôi sùng sục, giữa không gian tĩnh lặng của đêm trông rất lạ lẫm.

—— Đối với những loài động vật nhỏ trong các khe núi lạnh giá, đây là một thứ mời gọi mạnh mẽ.

Một trận gió mạnh thổi bay cửa sổ.

Khương Li đang chuẩn bị đứng dậy đóng lại cửa sổ.

Đột nhiên nàng nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.

Nàng dừng lại một chút.

Bên ngoài tất cả mọi âm thanh đều trở nên im lặng, chỉ còn lại những dãy núi liên miên không thấy cuối.

Khương Li đẩy cửa.

Nhưng giống như nhiều năm trước, khi Khương Li đẩy cửa vào cấm địa, ngoài cửa tuyết vẫn trắng xóa một mảng.

Vẫn không có bóng dáng người nào.

Chỉ có lần này, trên mặt đất để lại một chuỗi dấu chân hoa mai.

Mùa đông ở nơi này rất lạnh, có những con mèo hoang chạy vào thị trấn kiếm ăn, sưởi ấm, cũng không phải là chuyện kỳ lạ.

Tuy nhiên Khương Li dừng lại một chút.

Nàng nhìn chăm chú vào những dấu chân hoa mai trên nền tuyết lâu.

Nàng vươn tay nhẹ nhàng chạm vào một dấu chân.

Phát hiện dấu chân đó thực sự rất lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play