Giữa một sân trống trải trong núi vang từng tràng tiếng reo hò vô cùng náo nhiệt.

Đứa trẻ nhỏ phát ra âm thanh giống như dã thú từ tận sâu trong cổ họng, đôi mắt xanh biếc lóe lên vẻ dã tính và hung tàn ánh lên dưới ánh tuyết trắng xoá lạnh buốt.

Đối diện với nó là một con gấu đen khổng lồ. Trong tiếng thúc giục của đám người xung quanh, con gấu đen lập tức lao về phía đứa trẻ trong góc.

Thế nhưng cảnh tượng máu thịt văng tung tóe không hề xảy ra. Thay vào đó trước mặt gấu đen, rõ ràng xuất hiện một con hổ con trắng toát với đôi mắt xanh biếc.

Chú hổ trắng nhỏ cắn chặt vào cổ gấu, gầm gừ phát ra tiếng rít trầm thấp. Gấu đen gào lên điên cuồng vung vẩy cơ thể, cố ý hất văng chú hổ con đang bám chặt .

Cơ hồ như muốn xé toạc chân trái của hổ con nhưng nó vẫn cắn chặt không buông.

Đây là một trận đấu sinh tử kịch liệt giữa gấu và hổ khiến đám thị vệ xung quanh lộ vẻ phấn khích, như không thể chờ nổi để chứng kiến cảnh máu thịt bắn tung tóe. Trong miệng họ hò reo:

"Lên đi!"

"Mau cắn chết nó!"

Cuộc đấu đầy căng thẳng cuối cùng kết thúc với sự thất bại của gấu đen.

Con gấu đen đổ ầm ầm xuống đất.

Đám thị vệ đối diện lập tức lộ vẻ thất vọng. Một thị vệ cao lớn tỏ vẻ bất mãn:

"Tháng sau thành chủ lại đến kiểm tra, nếu không hài lòng thì tiền thưởng chắc chắn sẽ không có!"

Việc trông coi nơi này vốn là công việc nặng nhọc và nhàm chán. Không được nhận nhiều linh thạch, cũng chẳng có gì thú vị. Thi thoảng thành chủ của khu lưu đày ghé qua, đám thị vệ liền bắt vài con yêu thú đưa tới cho "Thái tử nhỏ" đấu một trận nhằm lấy lòng vị thành chủ của Hổ tộc.

Tuy nhiên để làm vừa lòng thành chủ, bọn thị vệ thường xuyên bắt những con dã thú chưa khai trí để "luyện tập."

Không thấy cảnh tượng như họ mong đợi đám thị vệ thất vọng liên tục rời đi. 

Chú hổ con thở dốc, tiếng hô hấp nặng nề như gió rít qua khe nứt. Chân trái bị gấu cắn nát khiến nó quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng giãy giụa đứng dậy nhưng vết thương quá nặng tưởng chừng lấy đi nửa cái mạng.

Thân hình nhỏ bé ấy nằm lại giữa cơn gió tuyết hồi lâu không thể bò dậy.

Âm thanh xung quanh dần biến mất, sân đấu lại trở về với sự tĩnh lặng vô tận.

Lần này là một con gấu đen nằm xuống.

Khi người thị vệ cuối cùng kéo xác gấu rời đi, không biết bao lâu sau đứa trẻ nhỏ mới khôi phục chút sức lực. Nó bò về một góc khuất gió, mơ màng thiếp đi.

Lúc tỉnh lại thì trời đã tối đen.

Nhìn xuống chân mình, đứa trẻ gầy yếu thấy trên đó là một vết cào dữ tợn. Dù máu đã ngừng chảy nhưng cơn đau vẫn âm ỉ làm cho vết thương bị tuyết đông lạnh lẽo phủ thành lớp bột trắng mỏng.

Thật ra đối với tiểu bạch hổ mà nói, đau đớn không phải điều gì đáng để tâm đến. Giữa trời tuyết lớn, cảm giác đau đớn dần trở nên tê liệt.

Nhưng bị thương cũng cùng nghĩa với đói khát.

Ngay cả những mãnh thú trong núi vào mùa đông giá rét cũng khó mà tìm được con mồi thích hợp. Huống chi với một chân bị thương, không còn nhanh nhạy, một con thú non nớt như nó gần như không thể sống sót qua mùa đông không một ngọn cỏ tồn tại này.

—— Hơn nữa đám thị vệ kia chỉ quan tâm lấy lòng Hổ tộc chẳng hề để tâm đến tính mạng của nó.

Vì vậy trong đêm yên tĩnh đến mức mọi âm thanh đều lặng im, đợi đến khi xác định đám thị vệ đã hoàn toàn rời đi, tiểu bạch hổ vẫn cố bò ra kiếm ăn.

Nhưng vừa đi chưa được nửa ngọn núi, tiểu bạch hổ đã phải dừng lại để giảm bớt cơn đau nhói từ chân bị thương.

Thơm quá.

Nó không kìm được mà nhìn chằm chằm ánh sáng vàng ấm áp phát ra từ khung cửa sổ nơi xa, nơi đó thoang thoảng mùi cháo thịt thơm ngậy.

Tiểu bạch hổ nuốt khan như muốn giảm bớt cảm giác đói cồn cào đang thiêu đốt trong bụng. Nhưng khi nghe thấy tiếng cửa mở, tiểu bạch hổ lập tức cảnh giác mà trốn đi.

Khương Li cúi xuống nhìn dấu vuốt hổ trên nền tuyết, theo dấu chân ấy lần mò một vòng. Dấu chân cuối cùng biến mất ở phía sâu trong rừng.

Nàng không tìm tiếp mà chỉ quay lại căn nhà gỗ nhỏ.

Suy nghĩ một lúc rồi Khương Li lấy ra một chiếc bát lớn, chia hơn nửa bữa tối của mình ra.

Ở phía sau một tảng đá lớn, tiểu bạch hổ đang ẩn nấp, nghe thấy tiếng cửa gỗ “kẽo kẹt” mở ra. Nó lập tức cảnh giác, bày ra tư thế tấn công, giấu chân bị thương ra sau, chăm chú theo dõi động tĩnh bên kia.

“Cạch.”

—— Đó là âm thanh thứ gì đó được đặt xuống nền đất.

Hồi lâu sau tiểu bạch hổ mới thò đầu ra từ sau tảng đá lớn.

Trên mặt đất là một bát cháo thịt vẫn còn ấm.

Sáng hôm sau, khi Khương Li dậy, bát cháo thịt đã đông cứng lại.

Sau cả một đêm, dấu chân hình hoa mai cũng đã bị tuyết lớn che lấp hoàn toàn.

Khương Li nhìn kích thước bàn chân của mình đoán rằng đây không thể là Ngọc Phù Sinh. Rốt cuộc bản thể của Ngọc Phù Sinh là một con hổ dũng mãnh khổng lồ.

Tuy vậy vào ban ngày Khương Li vẫn lên trấn mua một ít thịt linh thú. Khi trời sắp tối nàng lại đặt một bát cháo thịt ở cửa.

Nhớ lại những năm tháng lưu lạc ở Thương Châu ngày trước Khương Li đặt thêm một ít than hồng dư dưới đáy bình gốm để cháo thịt không bị lạnh quá nhanh.

Thế nhưng suốt cả một đêm, bên ngoài vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

Ngày hôm sau, bụng đói kêu vang, tiểu bạch hổ vẫn không kiếm được gì.

Nhưng nó lại phát hiện một điều rất kỳ lạ.

Cửa nhà người kia lại có một chén cháo được đặt sẵn.

Tiểu bạch hổ biết dưới chân núi có người thường săn bắt dã thú. Một năm trước cũng trong mùa đông giá rét như thế này, cả người ướt nhẹp, nó từng mạo hiểm đến gần chỗ ở của nhân tộc để sưởi ấm. Nhưng rất nhanh sau đó  nó đã nhận được một bài học nhớ đời: một chiếc bẫy thú chụp thẳng xuống cơ thể. 

Tiểu bạch hổ cảnh giác nhìn chằm chằm chén cháo thịt kia nhe răng nhọn như muốn cảnh cáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play