Triệu Văn Khúc cúi đầu nhìn xuống, đúng là đất trên thành hố rất rắn chắc, không biết là đã hình thành từ bao lâu rồi, nhất định không phải là hố mới đào lên.
"Nhất định là hắn ta." Triệu Văn Khúc lau mặt bằng khăn tay, chỉ có mùi là không thể lau sạch: "Thiếu gia ta không xử oan bất cứ ai!"
Nha hoàn đành không khuyên nữa, chỉ nói: "Thiếu gia, chúng ta nhanh chóng trở về nhà thôi" Té vào một đống không biết là đống phân gì, thiếu gia sẽ không lại lang thang trên thị trấn với dáng vẻ như thế này đâu đúng không? Hai nha hoàn nhớ lời của lão thái thái có nói, để thiếu gia vào kinh thành, nhất định sẽ trừ tiền. Thiếu gia mà về nhà, thì họ sẽ có thưởng.
Triệu Văn Khúc cùng khuôn mặt u ám đi về phía trước. Cũng không biết làm sao lại xui xẻo như vậy, đi chưa được xa thì lại té thêm một lần nữa.
"Tổ tông của ta ơi!" Triệu Văn Khúc nguyền rủa.
Cũng may là lần này không có đống phân nào, hai nha hoàn nghĩ trong bụng, vội vàng đỡ hắn ta dậy: "Thiếu gia, mau đứng dậy thôi, lúc đi đường cẩn thận một chút."
Triệu Văn Khúc từ chối vùng ra khỏi hai người bọn họ: "Buông tay! Thiếu gia ta tự đi được"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play