Chưa đầy một ngày, Phù Nguyệt lại một lần nữa bước vào đình viện nơi Quý Ngọc Trạch thường tiếp khách.
Trong lúc Tiểu Tần đi lấy trà và điểm tâm, nàng không dám tùy tiện đụng vào đồ của người khác, lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn, chiếc sa y màu xanh nhạt rủ xuống đất, xếp lớp chồng lên nhau.
Mái tóc đen của Phù Nguyệt dài ngang eo, vòng eo thon thả, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ ánh sáng dịu dàng, dễ dàng hút hồn người.
Nhưng đôi mắt sáng mang theo chút linh khí tự nhiên lại không an phận, tròng mắt xoay vài vòng, nàng luôn cảm thấy như thiếu thứ gì đó.
Cẩn thận nghĩ lại, hóa ra là cây đàn cổ kia không thấy.
Thật ra mà nói, Phù Nguyệt cho rằng mình có lẽ đàn hay hơn Quý Ngọc Trạch, tất nhiên là nhờ khả năng nghe tốt hơn mà thôi.
Người đời học tập thường hay thích khoe cái giỏi che cái dở, còn chàng thì ngược lại, luôn phải tự chỉ ra khuyết điểm của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT