Quần áo của Minh Nam Tri quá cũ, cần phải mặc tốt một chút. Tần Thanh Chước không ở nhà bao lâu, nhưng hắn biết Minh Nam Tri ở nhà là phải làm việc. Hắn là một thành viên trong nhà, ra cửa cầu học, không thể ở nhà làm việc không nói, còn đem gánh nặng đẩy hết lên người Minh Nam Tri, quả thật là có chút bất công.
Tần Thanh Chước tiếp nhận vải dệt, hắn cũng không có mua thêm gì khác mà là đi xung quanh hỏi một chút giá hàng. Hắn cẩn thận nhớ kỹ giá cả, chờ khi nào về nhà liền đến cửa hàng mua đồ vật mang về.
Đi tới một hiệu sách, Tần Thanh Chước cầm bạc vào mua giấy Tuyên Thành, nguyên chủ ở trường xã cũng không có bao nhiêu giấy Tuyên Thành, vẫn là nên mua thêm.
Tần Thanh Chước mới vừa bước vào cửa, liền bị một cánh tay ôm lấy bờ vai của hắn hỏi: “Tần huynh, ngươi đã trở lại rồi à, sao hôm qua không đi sòng bạc?”
Người nói chuyện ngữ khí tự nhiên, phỏng chừng là hồ bằng cẩu hữu của nguyên chủ.
Tần Thanh Chước bất động thanh sắc tránh ra tay của Tào Đỉnh, cười nói: “Trong túi ngượng ngùng liền không đi đánh bạc.”
Tào Đỉnh tỏ ra khó chịu nói: “Từ khi nào mà ngươi không có tiền liền không đi đánh bạc vậy, Tần Chính Nghị nói ngươi thay đổi, mới đầu ta còn không tin, nhưng hiện tại lại có chút tin. Ngươi đây là không muốn cho ta mặt mũi đúng không.”
Tần Thanh Chước không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngữ khí không nhanh không chậm đáp: “Đây rõ ràng là lời nói vô căn cứ, Tào huynh hẳn là cũng biết, nếu kỳ thi giữa tháng này, ta vẫn là hạng nhất đếm ngược liền sẽ bị khuyên thôi học, ta cũng là không có cách nào.”
“Mong Tào huynh bao dung cho.” Tần Thanh Chước đứng chắp tay, ngọc thụ lâm phong, giọng nói không cao không thấp.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play