Tần Thanh Chước ngẩng đầu lên.
Tần Chính Nghị chờ mong nhìn về phía hắn.
Tần Thanh Chước nói: “Chính Nghị huynh, ngươi nói xem, một người xếp hạng hai đếm ngược đối với người xếp hạng nhất đếm ngược nói ra đáp án, có thể tin sao?”
Tần Chính Nghị nghe vậy, mặt đều tái rồi.
“Tần huynh, ngươi đây là có ý gì?”
“Chính Nghị huynh, ngươi xếp hạng hai đếm ngược của trường xã, cũng là có nguyên nhân.”
Tần Chính Nghị cảm thấy hôm nay thời gian ở Tần gia thật dài, hắn sắp ở không nổi nữa, hắn cường chống thể diện nói: “Nếu như Tần huynh có yêu cầu, có thể tìm ta, ta nhất định sẽ thành tâm tương trợ.”
Hắn đi ra sân, ở trong lòng âm thầm đếm số, một, hai, ba……
Tần Thanh Chước không có gọi hắn lại, hắn liếc mắt nhìn thoáng qua, trong sân làm gì còn bóng người nào, người đã sớm đi vào nhà.
Tần Chính Nghị: “……”
Hắn cắn răng rời đi.
Tần Thanh Chước thấy trong sân còn củi chưa chẻ, hắn cũng không thể chuyện gì cũng không làm, liền đi vào phòng cầm rìu ở trong sân chẻ củi.
Hơn nữa, tám khối cơ bụng của hắn đã không còn, hắn muốn rèn luyện lại cơ bụng. Thân thể của nguyên chủ yếu ớt, Tần Thanh Chước cầm rìu chém vài cái, trên lưng liền ra mồ hôi.
“Tướng công, vừa rồi có người tới sao?” Minh Nam Tri rửa xong chén, muốn đi dọn dẹp nhà cửa thì nghe thấy trong sân ẩn ẩn có tiếng người nói chuyện.
“Chỉ là mấy người không quan trọng thôi.”
Mới vừa gả chồng, Minh Nam Tri cùng cha mẹ chồng ở chung không bao lâu, lúc này cha mẹ chồng đã ra ngoài, tướng công nhìn dáng vẻ cũng là một người dễ ở chung, trong lòng hắn cũng có chút yên tâm.
“Tướng công, để ta chẻ củi cho, trên đầu huynh vẫn còn bị thương chưa khỏi đâu.”
Sáng nay Minh Nam Tri thức dậy sớm, liền cùng Bạch Uyển làm cơm sáng, còn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, lúc này đang định đem quần áo hôm qua cởi ra đi bờ sông giặt.
Tần Thanh Chước nói: “Không sao, tốt xấu gì ta cũng là một đại nam nhân, đệ đi nghỉ ngơi một lát đi.”
“Tướng công, ta không biết đồ vật trong nhà để ở đâu, huynh có thể nói cho ta không?” Minh Nam Tri không biết đồ vật trong nhà đồ bày biện thế nào, cho nên hắn cũng không dám chạm vào, nhưng nếu muốn làm việc vẫn là phải biết rõ mới được.
Tần Thanh Chước cũng mới xuyên tới đây không bao lâu, cũng không biết đồ vật trong nhà để ở đâu, chỉ có thể nhìn thấy mấy món có sẵn trước mặt.
“Việc này, để ta kêu nương nói với đệ, ta đối với đồ vật trong nhà bày biện cũng không rõ lắm.”
“Đã biết, tướng công.”
Minh Nam Tri gật đầu, hắn thấy chóp mũi Tần Thanh Chước có chút mồ hôi li ti, liền đi qua.
--------------------------------------------
Đã gần đến buổi trưa, các phụ nhân trong thôn đều sớm về nhà nấu cơm, khói bếp từ ống khói toát ra. Lúc này, Bạch Uyển vẫn còn khiêng cái cuốc chăm sóc hoa màu ngoài ruộng. Tần gia có mười mẫu ruộng, năm mẫu là ruộng nước, ba mẫu là ruộng cạn, hai mẫu đất còn lại thì nằm ở trên sườn núi, không thể trồng trọt lương thực.
Chu Yến xoa xoa mồ hôi trên mặt hỏi: “Bạch Uyển, buổi trưa ngươi có về nhà không.”
Bạch Uyển có chút cao hứng nói: “Ta chờ Nam Tri đem cơm cho ta, hôm nay muốn cuốc thêm chút đất.”
Trước kia nàng làm ruộng là có người đưa cơm, từ sau khi Tần Vân Kha gả chồng, liền không còn người ra đồng ruộng đưa cơm, nàng nhìn thấy phu lang của con trai Chu Yến đem cơm cho bà bà, trong lòng rất là hâm mộ.
“Vậy thôi ta về trước đây.”
Chu Yến nhìn bộ dáng của Bạch Uyển, xem ra đối Minh Nam Tri còn rất vừa lòng, Bạch Uyển cũng thật dễ tính, mới có thể đối một ca nhi không biết kiềm chế vừa lòng.
Chu Yến nhìn thấy Tần Chính Nghị nổi giận đùng đùng từ Tần gia đi ra, trong lòng buồn bực. Tần Chính Nghị đi Tần gia làm gì?
Minh Nam Tri lấy ra khăn của mình định đi lau mồ hôi trên mặt Tần Thanh Chước.
“Tướng công……”
Cái tay giơ khăn của Minh Nam Tri bị Tần Thanh Chước bắt được.
Ngón tay Minh Nam Tri phiếm hồng.
“Để ta tự lau.” Tần Thanh Chước thở phào nhẹ nhõm đứng lên tiếp nhận khăn của Minh Nam Tri, ở trên mặt lung tung lau một chút.
Lúc hắn còn ở Minh gia, cũng từng nghĩ tới cảnh tượng gả cho Tần Thanh Chước, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là cái dạng này. Tần Thanh Chước cũng không phải là một người thích bạo lực, cũng không phải là người muốn tìm một tên nam phó về hầu hạ hắn.
Trước khi gả cho Tần Thanh Chước, hắn còn nằm mơ thấy ác mộng vài lần.
Minh Nam Tri định đi giặt quần áo, trong sân Tần gia có một cái giếng nước, rất tiện cho việc giặt quần áo. Hắn muốn đem quần áo của mình và Tần Thanh Chước cùng nhau đi giặt, nghĩ vậy, hắn đi vào nhà lấy bồ kết.
Tần Thanh Chước nhìn thấy Minh Nam Tri đi vào nhà, buông rìu, hắn lén lút đi đến chỗ thau giặt quần áo, tìm kiếm quần áo của mình.
Tần Thanh Chước đem quần lót lấy ra, hắn muốn tự mình giặt, để vai chính thụ giặt quần lót cho hắn, cũng quá xấu hổ rồi.
Khoan đã, màu sắc và kích cỡ hình như không giống của hắn.
Minh Nam Tri cầm bồ kết từ trong nhà đi ra, hắn đứng ở cửa nhìn thấy Tần Thanh Chước cầm quần lót của mình, còn nhìn rất là chăm chú.
Gương mặt lập tức đỏ bừng, trong lòng vừa thẹn lại vừa giận.
Đang ban ngày ban mặt lại ở trong sân cầm quần lót, vừa rồi hắn còn nghĩ người này không phải kẻ háo sắc, kết quả còn hơn như vậy nữa, rõ ràng là rất háo sắc!
Hắn không tốt kêu tên Tần Thanh Chước, liền cố ý tăng mạnh bước chân, hy vọng Tần Thanh Chước đem đồ vật thả lại trong thau.
Tần Thanh Chước nghe thấy tiếng bước chân, hoang mang rối loạn theo bản năng đem đồ vật giấu sau lưng.
Hắn nhìn thấy thần sắc Minh Nam Tri có chút cổ quái.
“Ta, ta đi chẻ củi.”
Tần Thanh Chước ở trong lòng kêu khổ không thôi, hắn không có khả năng làm trò trước mặt Minh Nam Tri đem đồ vật lấy ra, làm vậy chẳng phải là biến thái sao?
Minh Nam Tri tức giận đến phát run, Tần Thanh Chước còn muốn mang theo đồ vật của hắn đi chẻ củi sao?
“Tướng công, ta quên lấy mấy thứ, ta đi lấy rồi quay lại.”
Trong sân chỉ còn lại một mình hắn, Tần Thanh Chước lập tức bỏ đồ vật trong tay vào chậu, lại tìm quần lót của mình, dùng bồ kết giặt sạch phơi lên.
Cũng đem quần áo của mình xoa vài cái vội vàng phơi lên.
Lúc Minh Nam Tri trở ra, liền đi giặt quần áo, nhìn thấy trên sào gỗ phơi quần áo, cũng không có nhiều lời. Tới rồi buổi trưa liền đi nhà bếp nấu cơm, đem chậu mang vào trong nhà.
Tần Thanh Chước thò đầu ra ngoài, nhìn quần áo của hắn phơi trên sào gỗ, rõ ràng là bị giặt lại một lần.