Đại Sở kiến quốc đã được một trăm năm, hoàng đế đương nhiệm Kiến Khang Đế là một vị quân chủ giữ gìn cái đã có, ông yêu thích tu tiên cầu đạo, đối với chuyện quốc gia đại sự đều tin theo quỷ thần, thường xuyên không thượng triều cùng đạo sĩ luận đạo ngày đêm, có khi nói đến chỗ hứng khởi cũng không thèm dùng bữa. Hoàng đế thích xa xỉ, coi trọng sự đẹp đẽ quý giá, không lo triều chính, quan liêu hủ bại, bá tánh phải nộp rất nhiều loại thuế.

Bình thường các bá tánh làm việc mệt nhọc suốt một năm có thể để dành được tiền cũng là không dễ, càng có rất nhiều người chỉ đủ lương thực ăn một năm không hề để dành được một đồng nào cũng có. Đến khi nông nhàn liền đi trấn trên tìm ít việc để làm, mới có thể để đành được chút tiền.

Quan lại ở huyện thành cũng nhìn người mà đối đãi, nếu là nhà giàu có thì chỉ cần nộp chút thuế, ngược lại là nhà nào càng nghèo sẽ càng nộp nhiều thuế hơn. Nơi này chọn dùng chính là thu nhập từ thuế, là một phần mười lăm và có thể được điều chỉnh.

Nam tử trên hai mươi tuổi được nhận hai mươi mẫu đất, nữ tử và ca nhi sau khi gả chồng được nhận mười mẫu đất. Cấp đất cũng là có quy định, là từ quan lại tới cấp đất, có người hai mươi mẫu đất còn không bằng năm mẫu ruộng nước. Sản lượng lương thực thấp, một mẫu đất cho thu hoạch cũng không nhiều, độ phì giữa các mẫu đất cũng không giống nhau.

Tần Thanh Chước mới mười chín tuổi, còn chưa có hai mươi mẫu đất. Tần Thanh Chước buông rìu, đem củi lửa ôm vào nhà bếp. Như vậy, một người dân bình thường muốn sống sót ở Đại Sở cũng không dễ.

Tất cả đều là thấp hèn, chỉ có đọc sách mới là cao.

Ở hiện đại đi học mười mấy năm, không nghĩ tới xuyên qua còn phải đi học, còn là thể văn ngôn, Tần Thanh Chước cảm thấy rất thống khổ.

Minh Nam Tri dùng đồ ăn dư lại của hôm qua làm cơm, sau khi hai người ăn xong, Minh Nam Tri liền bỏ cơm vào hộp nói:

“Tướng công, ta đi đem cơm cho nương.”

Tần Thanh Chước nói: “Vẫn là để ta đi đi, tiện thể đi cuốc đất luôn.”

Một đại nam nhân sao có thể để lão nương một mình cuốc đất chứ.

Tần Thanh Chước cầm theo hộp cơm, khiêng cái cuốc liền xuất phát.

Bạch Uyển đang ngồi trên bờ ruộng nghỉ ngơi, xa xa liền nhìn thấy con trai đi tới: “Thanh Chước, sao con không ở nhà nằm cho khoẻ, ra đây làm gì!”

“Vết thương trên đầu đã khỏi không sai biệt lắm, nương, người ăn cơm đi.”

Tần Thanh Chước đem hộp cơm đặt trên bờ ruộng, còn mình thì khiêng cái cuốc xuống ruộng, hắn muốn thử xem có thể làm ruộng hay không.

Hồng hộc cuốc đất, eo lưng Tần Thanh Chước đều đau, làm ruộng quả nhiên rất khó.

“Trở về nghỉ ngơi đi, nương biết tâm ý của con, nhưng con làm ruộng không được đâu, vết thương trên đầu còn chưa có khỏi, đừng ở chỗ này lãng phí sức lực.”

Tần Thanh Chước: “……”

Chu Yến đang ăn cơm ngoài ruộng, nhìn thấy Tần Thanh Chước còn rất hiếm lạ, “Sau khi Tam Cẩu Tử nhà ngươi thành thân, nhìn dáng vẻ còn rất biết thương người nha, hôm nay còn biết khiêng cái cuốc xuống ruộng.”

Tam Cẩu Tử?

Tần Thanh Chước giống bị như sét đánh giữa trời quang.

Trong thôn thường đặt tên xấu để dễ nuôi, Tần Thanh Chước đứng thứ ba, liền lấy nhũ danh là Tam Cẩu Tử, nghe thân thiết còn dễ kêu.

Chu Yến nói: "Lúc đi ra đây, ta nhìn thấy con của Bạch Sơn mang theo gì đó đến nhà ngươi, chắc là thứ tốt.”

“Trong nhà hắn có ba đứa nhỏ, nhà của chúng ta chỉ có hai đứa nhỏ, vội vàng đưa đồ vật cho chúng ta làm gì, trong nhà cũng không thiếu thứ gì.”

Bạch gia có bốn người con, Bạch Uyển đúng hàng thứ ba, trong nhà còn có ba huynh đệ, sau khi đại ca và nhị ca thành thân, đều chỉ quan tâm đến nhà mình, tứ đệ Bạch Sơn là người thân nhất với Bạch Uyển, con cả của Tần gia, cũng chính là đại ca của Tần Thanh Chước ở trên vách núi ngã chết, là do đi theo Bạch Sơn lên núi, chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Bạch Sơn, mỗi lần chạm vào đều đau.

Lúc đó, hắn khóc lóc chạy xuống núi, hai mắt khóc đến đỏ bừng giống như một đứa trẻ.

Bạch Uyển biết không nên trách tứ đệ, nhưng trong lòng vẫn không quên được. Thấy đệ đệ nhà mình vẫn luôn ray rứt khó chịu, qua một một thời gian Bạch Uyển cũng tha thứ cho Bạch Sơn, nhưng Bạch Sơn lại không thể tha thứ cho chính mình, thường xuyên đến Tần gia đưa đồ ăn, giống như là chuộc tội vậy.

“Nhà bọn họ cũng không khá giả gì, vị đệ đệ này của ta cũng là hồ đồ.”

Tần Thanh Chước ra ruộng làm việc bị lão nương ghét bỏ, liền cầm hộp cơm đi về nhà. Ở trong sân có ba đứa nhỏ, chớp chớp mắt nhìn hắn.

Hai bé gái, một bé nam. Hiển nhiên là bé nam lớn tuổi hơn một chút, nhóc xông lên trước nói: “Thanh Chước ca, cha kêu chúng ta mang rổ trứng gà qua cho nhà huynh.”

Bạch Lan Hoa ngọt ngào nói: “Thanh Chước ca, hôm qua chúng ta không có gặp tẩu tẩu, hôm nay chúng ta đến liền gặp được.”

“Tẩu tẩu thật xinh đẹp nha.”

Bạch Ngọc Hoa cũng tán đồng mà gật đầu, bé cào cào quần áo của mình nói: “Tẩu tẩu còn rất ôn nhu, tẩu tẩu cho chúng ta ăn điểm tâm.”

Bạch Ngọc Hoa nói xong liền bưng kín miệng mình, có chút hận mình lắm miệng.

Nguyên chủ không thích trẻ con, nhưng mỗi lần mấy đứa nhỏ nhà tứ cữu cữu đến đây đều mang theo đồ vật, nguyên chủ liền coi bọn họ giống như người trong suốt, nhưng mỗi lần mấy tiểu quỷ này muốn lấy thứ gì trên tay nguyên chủ, đều giống như muốn lấy mạng hắn vậy.

Bạch Nhất Hoằng lập tức kéo hai muội muội kéo ra phía sau nói: “Thanh Chước ca, hai muội ấy không có ăn nhiều.”

Minh Nam Tri từ trong nhà bếp đi ra, đang định mở miệng giúp bọn nhỏ nói chuyện.

Tần Thanh Chước đem hộp cơm đặt lên bàn, từ trên bàn lấy điểm tâm đưa cho Bạch Lan Hoa và Bạch Ngọc Hoa, ôn hòa nói: “Ăn đi.”

Hai tiểu nha đầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là giơ tay cầm lấy điểm tâm trong tay Tần Thanh Chước, hai mắt sáng lấp lánh.

“Đệ muốn ăn không?”

Bạch Nhất Hoằng lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu nói: “Nam tử hán đại trượng phu sẽ không ăn điểm tâm.”

Tần Thanh Chước tự mình ăn một khối điểm tâm.

“……”

Bạch Nhất hoằng ủy khuất bẹp miệng.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play