Trái tim Minh Nam Tri mềm nhũn, cầm hộp cơm đi vào nhà bếp. Ba đứa nhỏ, lớn nhất là Bạch Nhất Hoằng cũng chỉ cao đến đùi Tần Thanh Chước.
Gương mặt có hơi gầy gò, vừa nhìn liền biết là thiếu dinh dưỡng, nhưng gien quá mạnh, vẫn có thể nhìn ra được là một đứa nhỏ xinh đẹp.
Tần Thanh Chước sờ đầu của nhóc, Bạch Nhất Hoằng đỏ mặt.
Ba đứa nhỏ đưa trứng gà xong liền về nhà, bộ dáng rất vui vẻ.
Minh Nam Tri đem nước đường trên bàn đổ cho Tần Thanh Chước một chén. Ba đứa nhỏ tới đây, được Tần Thanh Chước gật đầu đồng ý, Minh Nam Tri mới dám đem nước đường cho bọn họ uống. Điểm tâm là hôm qua dư lại, nếu hôm qua Tần Thanh Chước đem điểm tâm cho hắn ăn, vậy thì điểm tâm hôm qua dư lại cũng có thể cho người khác ăn.
Hắn ở Tần gia thật cẩn thận tìm kiếm đạo lý sinh tồn.
“Đệ cũng uống đi.” Tần Thanh Chước cũng đổ cho Minh Nam Tri một chén, hắn không có hứng thú với nước đường, chỉ là muốn nếm thử chất lượng đường của Đại Sở mà thôi.
Quả nhiên hương vị cũng không tốt, nhưng cũng không thể lãng phí, Tần Thanh Chước liền đem chén nước đường uống sạch.
Minh Nam Tri nhìn cái chén trên bàn, hắn ở Minh gia sao có thể được ăn điểm tâm và uống nước đường, ăn cơm cũng chỉ dám gắp vài đũa, không dám gắp nhiều. Nhưng sau khi đến Tần gia, trưa hôm nay hắn gắp chút đồ ăn, Tần Thanh Chước một câu cũng chưa nói, hiện tại còn kêu hắn uống nước đường.
Hắn bưng chén, quý trọng mà dùng đầu lưỡi liếm một chút.
Thật ngọt ngào.
Đệ, đệ ấy đang làm gì, sao lại dùng đầu lưỡi!!!
Tần Thanh Chước cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Trưa hôm nay lúc vai chính thụ nấu cơm, hắn ở bên cạnh thêm củi, vừa yên lặng quan sát vai chính thụ, nhìn xem người nọ có hạ độc không. May mà không có.
Chỉ là lúc vai chính thụ nấu cơm lại có chút thất thần.
Minh Nam Tri hỏi: “Tướng công, khi nào thì huynh đi trường xã đọc sách?”
Tần Thanh Chước đứng đắn nói: “Chờ sau khi đệ về nhà, ta sẽ đi.”
Không thể để vai chính thụ một mình về nhà được.
“Cảm ơn tướng công.” Minh Nam Tri biết đây là Tần Thanh Chước cho hắn thể diện. Tuy rằng hắn cũng không muốn trở về Minh gia, nhưng ngày thứ ba là ngày lại mặt không thể không trở về.
Tần Thanh Chước: “Ta đi ôn bài đây.”
Nhìn tướng công chạy trối chết giống như phía sau có quỷ đuổi theo, Minh Nam Tri rũ mắt, không phải trước đó còn cầm quần áo của hắn sao? Sao lúc này lại đối hắn lãnh đạm rồi.
Không lẽ là do đêm tân hôn hắn quá chủ động. Trước kia chưa xảy ra chuyện Kỷ Đại ở đêm tân hôn chạy, mấy ca nhi đã thành thân rất thích cùng hắn nói chuyện. Bọn họ đều nói hán tử trẻ tuổi rất thích làm chuyện đó, có phu lang liền giống như trâu bò dùng không hết sức lực.
Lúc trước bà bà tới cửa cầu hôn, cũng là nhìn trúng tướng mạo của hắn, mịt mờ cùng mẹ kế tỏ vẻ, con của bà là một tên háo sắc.
Còn là một con quỷ đói háo sắc.
Tần Thanh Chước cầm sách vỡ lòng, đột nhiên trong lòng chợt lạnh.
Ở cổ đại, thư tịch cùng giấy mực đều rất trân quý, quyển 《Tam Tự Kinh》trên tay Tần Thanh Chước trang giấy rất thô sơ, lật xem vài tờ mới phát hiện, chữ viết trên trang giấy có một số chữ đã mơ hồ không rõ.
Còn bút lông trên tay Tần Thanh Chước là dùng lông dê làm thành, cũng không phải là bút lông cừu trên thị hay trường bán.
Đây là Tần phụ tìm người nuôi dê trong thôn xin chút lông dê, sau đó tự mình làm ra.
Tần Thanh Chước luyện chữ là dùng bút lông dính nước viết lên bàn, như vậy có thể tiết kiệm được trang giấy và mực nước. Hắn tập trung huy động bút lông.
Môn chuyên ngành của hắn khi học đại học là văn học Hán ngữ, đại học năm hai có một khóa thư pháp là chuyên môn dạy viết chữ bằng bút lông.
Thời gian qua lâu rồi, hắn cũng quên mất một chút kỹ xảo trong đó.
Nhưng khi cầm bút lông viết mấy chữ, hắn liền cảm nhận được quen thuộc, dần dần cũng phát huy ra nét sắc sảo trong nét chữ của mình.
“《Tam Tự Kinh》 là sách vỡ lòng cho trẻ con, nhưng cho dù tốc độ học tập nhanh, cũng không được kiêu ngạo.” Tần Thanh Chước nghĩ thầm.
----------------------------------------------------------------
Phòng bếp...
Minh Nam Tri đổ đầy nước vào ấm.
Hắn thấy cửa buồng trong đóng lại, sợ quấy rầy Tần Thanh Chước, liền không có gõ cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào.
Hắn tay chân nhẹ nhàng buông ấm nước, rồi lại lặng lẽ đi ra.
Người trong thôn đều biết Tần Thanh Chước ở trường xã đọc sách.
Còn nói Tần gia cung phụng hắn đi học tốn rất nhiều tiền, không đáng giá.
Hôm nay nhìn thấy bộ dáng của Tần Thanh Chước, là thật sự rất thích đọc sách.
Minh Nam Tri không khỏi nghĩ đến Kỷ Đại. Kỷ Đại cũng thích đọc sách, lúc hắn còn ở thôn Thanh Tuyền, có tiền dư liền đi lên trấn mua sách giải trí về xem.
Giơ tay nhấc chân cũng không giống người thường, cách nói năng cũng thoả đáng, đều có một cổ kiêu ngạo tự phụ.
Minh Nam Tri cũng biết mấy chữ, là xích cước đại phu trong thôn dạy, xích cước đại phu còn cho hắn xem mấy quyển y thư, cho nên hắn phân biệt được thảo dược và độc thảo.
Trong nhà hết thảy đều thoả đáng, hắn cõng sọt đến sau núi cắt chút cỏ về cho gà ăn.
Sau núi, sâu bên trong có hổ, người khác không dám thâm nhập, chỉ dám ở bên ngoài dạo quanh.
Sau núi, cỏ cây mộc tươi tốt, có một mảnh tất cả đều là cỏ xanh, nhưng không ai dám dùng đất sau núi để làm ruộng, dù sao cũng là đất của nhà nước, không dám chiếm cho riêng mình. Nhưng lại có thể ra sau núi tìm một ít đặc sản.
Giữa trưa mặt trời mới vừa dịu xuống, không chỉ có một mình Minh Nam Tri lên núi, không ít ca nhi cùng nữ tử trong thôn cũng cầm sọt tốp ba tốp năm cùng nhau lên núi.
Một ca nhi làm mặt quỷ nói: “Ninh ca nhi, nghe nói nương của ngươi đã giúp ngươi xem mắt, ta nghe Lưu đại nương nói là Đại Lang của Chu gia ở thôn bên cạnh.”
“Đại Lang của Chu gia là một hán tử tuấn tú, lớn lên cao to còn chịu làm việc.”
“Chu gia cũng giàu có, nhà ở đều là lợp ngói đen, trong nhà còn có 30 mẫu ruộng nước, Đại Lang còn là trưởng tử trong nhà, về sau được đến đồ vật cũng là nhiều nhất.”
“Thật là hâm mộ mà, Ninh ca nhi còn trẻ lại lớn lên đẹp, tìm tướng công cũng là người tốt.”
Mọi người đều sôi nổi gật đầu.
Tần Ninh ngượng ngùng cúi đầu, cười nói: “Các vị ca ca, tỷ tỷ cũng quá đề cao ta rồi, đều là mọi người nhường ta, ta nào có tốt như vậy.”
Minh Nam Tri cõng sọt, cúi đầu, cần cổ tuyết trắng dưới ánh mặt trời càng thêm thon dài nhỏ nhắn, hắn mặc vẫn là áo cũ từ Minh gia mang đến, sợi chỉ cũng đã xộc xệch.