Minh gia đem hắn gả lại đây, nuốt sính lễ của Tần gia, của hồi môn cũng không cho hắn. Ngày thành thân nhìn hắn nâng một ít của hồi môn, kỳ thật bên trong đều là một ít đồ vật không hề có giá trị.
Hắn ở Minh gia tổng cộng chỉ có hai bộ quần áo, xuân đi đông tới, vẫn luôn mặc, cũng may là hắn biết may vá, đến mùa đông liền nhét chút rơm rạ vào trong.
Áo cũ bị tẩy có chút trắng bệch, nhưng vẫn có thể mặc được.
Tần Ninh nhìn thấy Minh Nam Tri cho dù ăn mặc áo cũ cũng khó che đi dáng người cùng gương mặt xinh đẹp, hắn híp mắt. Ban đầu hắn cũng là hâm mộ Minh Nam Tri, Minh Nam Tri là ca nhi đẹp nhất thôn Thanh Tuyền, còn có một vị hôn phu như Kỷ Đại.
Kết quả Kỷ Đại lại chạy mất. Tần An Hòa là bạn tốt của Minh Nam Tri, cũng lập tức quay mũi giáo, ấp úng ám chỉ hành vi của Minh Nam Tri không bị kiềm chế.
Hiện nay Minh Nam Tri gả cho Tần Thanh Chước, một người không hề có chí tiến thủ, về sau làm gì có ngày lành mà sống.
Hắn thấy Minh Nam Tri đi vào sau núi, thu hồi ánh mắt, cười nói: “Chúng ta cũng mau vào núi đi, nãy giờ nói chuyện, chậm trễ không ít thời gian rồi.”
Minh Nam Tri cũng không biết trong lòng Tần Ninh nghĩ gì, từ trước đến nay mỗi lần ra sau núi đều là đi hơi xa một chút, cách xa những người khác.
Hắn cong lưng, cầm lưỡi hái bắt đầu cắt cỏ.
Động tác của Minh Nam Tri nhanh nhẹn, mới cắt được một lát, liền chứa đầy sọt, Minh Nam Tri thu hồi lưỡi hái.
Sau núi có không ít thứ tốt, còn có một mảnh quả dại rất ngọt, Minh Nam Tri muốn hái mấy quả cho Tần Thanh Chước nếm thử. Hắn đẩy ra chạc cây, sau đó leo lên cây hái mấy quả vừa to vừa đỏ bỏ vào sọt.
Đang định đi về, lại nghe thấy trong bụi cỏ có động tĩnh. Minh Nam Tri tinh mắt thấy được một chút mào gà màu đỏ đang đong đưa.
Khu vực này là có gà rừng, gà rừng lớn lên ở nơi sơn dã rất cơ linh. Chỉ cần nghe thấy một chút gió thổi cỏ lay liền trốn vào trong rừng cây, không đến một lát liền biến mất.
Minh Nam Tri kiên nhẫn đợi một lát, chờ gà rừng đi rồi. Hắn mới cẩn thận tới gần đẩy ra bụi cỏ, phát hiện bên trong có ba quả trứng gà.
Trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ.
Không nghĩ tới hôm nay lại may mắn như vậy, còn nhặt được trứng gà rừng.
Hắn mang theo trứng gà về nhà.
----------------------------------------
Tần Thanh Chước vươn vai, lại uống một ngụm nước. Nước vẫn còn độ ấm, lúc này mới nhớ tới trước đó Minh Nam Tri có tới đây thêm nước ấm cho mình.
Tần Thanh Chước nghĩ đến bản thân ngay cả một tiếng cảm ơn cũng chưa nói liền đi ra khỏi phòng, trong nhà cũng không có thân ảnh của Minh Nam Tri.
Sọt và lưỡi hái trong góc nhà chính cũng không thấy.
Hắn đi ra sân, khóa cửa lại.
“Thanh Chước, ngươi định đi đâu vậy?” Tần Sinh cõng mấy bó củi trở về, nhìn thấy Tần Thanh Chước ra cửa liền thuận miệng hỏi một câu.
“Ta đến sau núi xem thử coi có thể nhặt chút bồ kết không.” Tần Thanh Chước nhìn thấy củi trong sọt của Tần Sinh được bó lại gọn gàng lưu loát, nếu để hắn làm, tuyệt đối làm không được giống vậy.
“Tần Sinh thúc, một bó củi này của thúc có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Tần Sinh thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Bó này chỉ bán được bốn văn tiền, nếu là vào đông, còn có thể bán mắc chút, có thể bán được tám văn tiền một bó.”
Tỉ lệ đổi bạc ở Đại Sở là một lượng bạc bằng một quan tiền, mà một quan tiền lại tương đương với một ngàn văn tiền.
“Nếu ngươi có thể đem thư đọc tốt, về sau đi trấn trên làm phòng thu chi, một tháng kiếm tiền cũng không ít.” Tần Sinh chỉ có thể nghĩ đến phòng thu chi, còn làm tú tài hay làm quan là chưa từng nghĩ tới, cái đó chỉ có người trong thành mới dám nghĩ.
Cả đời hắn chỉ có thể làm nông dân, tranh thủ để dành chút tiền, cho tôn nhi đi đọc sách biết chữ, về sau mới có thể ở trên trấn tìm việc làm, nhà bọn họ cũng có thể đi theo thơm lây.
“Tần Sinh thúc nói đúng, nhưng chí của ta không ở nơi đó.”
Tần Sinh mê mang hỏi: “Vậy ngươi muốn làm gì?” Chẳng lẽ muốn đi làm một tên cờ bạc!
Tần Thanh Chước chỉ nói một nữa thì dừng: “Khó mà nói.”
Làm phòng thu chi quá nguy hiểm, rất dễ bị bắt bối nồi, nguy hiểm quá lớn.
Tần Sinh: “……”
Tần Sinh âm thầm mắng một câu tiểu tử thúi!
Tần Thanh Chước tiếp tục đi đến sau núi, dựa theo ký ức hái được một ít bồ kết, dùng một mảnh lá cây lớn bao lại.
Minh Nam Tri xuống núi, nửa đường gặp được mấy người Tần Ninh.
Không khí lập tức trở nên đông lạnh.
Minh Nam Tri nhận thấy được ánh mắt khinh thường của đám người kia, hắn không nói chuyện, tính toán giống như trước kia lướt qua người bọn họ.
Tần Ninh nhìn chằm chằm hắn, “Minh Nam Tri……”
Tần Thanh Chước đứng dưới sau núi, nhìn thấy một đám người đang nói chuyện với Minh Nam Tri, khoảng cách quá xa, hắn nghe không được.
Hắn nhìn thấy Minh Nam Tri cúi đầu không hé răng, đi nhanh về phía trước.
Có ca nhi nhìn thấy Tần Thanh Chước.
Tướng mạo của Tần Thanh Chước cực tốt, người khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể bị hấp dẫn.
“Người kia hình như là Tần Thanh Chước……”
“Hắn tới đây làm gì……”
Các ca nhi bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Tần Ninh nhìn về phía Tần Thanh Chước.
Minh Nam Tri nghe thấy tên Tần Thanh Chước, ngẩng đầu lên, quả nhiên liền nhìn thấy Tần Thanh Chước.
Hắn tới đây làm gì, không lẽ trách mình còn chưa trở về nấu cơm. Minh Nam Tri nghĩ nghĩ, chỉ có lý do này.
“Tướng công……” Minh Nam Tri định giải thích.
Mọi người cũng là bộ dáng xem kịch vui.
Tần Thanh Chước cầm tay Minh Nam Tri nói, “Ta tìm đệ rất lâu.”
“Không nhìn thấy đệ, trong lòng rất hoảng loạn.”
Tần Ninh siết chặt nắm tay, các ca nhi khác cũng là không thể tin được.
Môi Minh Nam Tri giật giật, trong lòng có chút kỳ quái, không ngờ Tần Thanh Chước lại không chỉ trích hắn, còn nói ra mấy lời này.
Hắn cẩn thận nhìn Tần Thanh Chước, tim đập đến có chút nhanh.
Tần Thanh Chước căn bản là không có nhìn mấy người Tần Ninh, nắm tay Minh Nam Tri rời đi sau núi.
Minh Nam Tri nhận thấy được người sau lưng nhìn chằm chằm hắn, như là muốn đem sau lưng hắn nhìn chằm chằm ra một cái lổ thủng vậy.
Có một ca nhi hoảng hốt nói: “Tần Thanh Chước đối xử với Minh Nam Tri còn khá tốt nha.”
Hai người rời đi sau núi, Tần Thanh Chước có chút xấu hổ, buông lỏng tay ra.
Minh Nam Tri cười một tiếng nói: “Tướng công, cảm ơn huynh.”
“Việc nhỏ thôi, dù sao chúng ta cũng có cùng ý tưởng đen tối như nhau, sao có thể để đệ bị khi dễ được.”
Minh Nam Tri nắm chặt góc áo đáp: “Tướng công nói rất đúng.”
Tần Thanh Chước: “……”
Tần Thanh Chước không có nói tiếp, đây là đang phạm tội! Ngẫm lại cây đại đao của vai chính công!
Trở lại Tần gia, Minh Nam Tri buông sọt, bắt đầu nấu cơm.
Tần Thanh Chước thêm củi vào lòng bếp, xoay người liền đem cỏ gà băm nhuyễn sau đó cho gà ăn.
Trong khi gà đang ăn thì đi vào nhặt hai quả trứng gà đi ra.
Minh Nam Tri nấu cơm bỏ thêm rau dại, đem rau dại cùng cơm nấu chung với nhau. Đem quả dại rửa sạch sẽ dùng mâm đựng, lại đem ba quả trứng gà rừng xào với rau hẹ. Cuối cùng là dùng cải trắng nấu một nồi canh. Trong nhà còn có dưa muối, liền gắp ra một đĩa.
Chờ đến khi Tần phụ và Bạch Uyển về nhà, người một nhà liền cùng nhau ăn cơm.
Tần phụ nói: “Đồ vật cho ngày lại mặt, cần phải chuẩn bị cho tốt.”