Bạch Uyển nói: “Trong nhà còn có thịt khô, mang một miếng thịt khô, còn có trứng gà hồi môn đi.”

Minh Nam Tri không thể nói chen vào, chỉ là hắn cảm thấy lễ hồi môn như vậy rất quý trọng, người nhà quê một năm hiếm khi ăn được mấy lần thịt, đưa một miếng thịt khô đã đủ nói lên rất coi trọng hắn. Còn có trứng gà, trứng gà nhà nông đều là để dành đem đến trên trấn để bán.

Hai lão nhân trong nhà coi trọng hắn hoặc là coi trọng Tần Thanh Chước, mới có thể cho lễ hồi môn đủ thể diện như vậy. Đúng rồi, Tần gia chỉ có một mình Tần Thanh Chước là nam đinh.

Sự thật cùng Minh Nam Tri suy đoán không sai chút nào. Tần gia cũng là phân gia, trong nhà Tần phụ có năm huynh đệ, ba tỷ muội, Tần phụ đứng hàng thứ hai, con cái quá nhiều, đứa ở giữa thường hay bị cha mẹ quên mất. Sau khi phân gia, Tần phụ được đến đồ vật cũng rất bình thường.

Tính của ông trời sinh thành thật, cũng sẽ cho cha mẹ chút tiền bạc, có ba người con, sau khi mất đi con trai lớn, liền dành hết tình thương cho Tần Vân Kha và Tần Thanh Chước. Tần Thanh Chước ồn ào muốn đi đọc sách, Tần phụ cũng cắn răng đồng ý.

Đón dâu cũng làm rất vẻ vang.

Từ nhỏ ông chưa từng được cha mẹ thiên vị, liền muốn đối xử với con cái của mình tốt một chút.

“Cứ làm như vậy đi.” Tần phụ giải quyết dứt khoát.

Bạch Uyển gắp đồ ăn cho Tần Thanh Chước nói: “Thanh Chước, ăn nhiều trứng gà một chút, vết thương trên đầu con vẫn còn chưa có lành đâu. Thành thân xong phải sống cho đàng hoàng, đừng để phu lang lo lắng.”

Tần Thanh Chước gật đầu nói: “Nương, con đã biết.”

Bạch Uyển cười nói: “Nam Tri, tới rồi Tần gia thì cứ coi như nhà mình, đừng câu thúc, ta là rất vừa lòng con. Đều là bà bà nhìn tức phụ càng nhìn càng không hài lòng, nhưng ta nhìn con lại rất vừa lòng.”

Minh Nam Tri có chút giật mình.

Trong thôn ai cũng nói xấu hắn, bởi vì bọn họ mà hắn bị mang tiếng không trong sạch. Nhưng vị bà bà này lại trấn an hắn, mặc kệ là vì cái gì, Minh Nam Tri nhận ân tình này.

Minh Nam Tri giả bộ thẹn thùng nói: “Cảm ơn bà bà đã khích lệ.”

Mọi người cơm nước xong xui, Tần phụ kêu Tần Thanh Chước tới dạy bảo, Tần Thanh Chước vừa thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Tần phụ, trái tim lộp bộp một tiếng, lo sợ bất an đi qua kêu một tiếng.

“Cha.”

“Nhìn con hôm nay đã có chút tinh thần, thành thân xong chính là người lớn, không còn là trẻ con nữa.” Tần phụ từ trong lòng ngực lấy ra một trăm văn tiền nói tiếp, “Trước kia con thích bài bạc, hiện tại trên người cũng không có tiền, một trăm văn tiền này con cầm lấy, mua ít đồ vật cho gia đình nhỏ của mình.”

“Sau khi thành thân, tính tình phải ổn trọng, sau này con cũng không phải chỉ có một mình, trong nhà còn có phu lang, mọi chuyện đều phải chu toàn.”

Tần Thanh Chước theo bản năng nói: “Cha, con vẫn còn là trẻ con.”

Tần phụ thổi râu trừng mắt quát: “Con có thấy đứa trẻ nào lớn như vậy không?”

“Trong thôn có chút lời nhàn thoại khó nghe, con nghe xong thì thôi. Dù sao con ở trong thôn thanh danh cũng không tốt, người khác như thế nào, con phải tự mình tiếp xúc mới biết được.”

Tần phụ lại bất mãn nói: “Con cũng thu tính tình lại đi, cũng đừng qua lại với đám hồ bằng cẩu hữu của con nữa, nhìn thôi đã thấy phiền.”

Tần Thanh Chước chém đinh chặt sắt nói: “Con định cắt đứt sạch sẽ với bọn họ.”

Tần phụ: “……”

Tần phụ 'hừ' lạnh một tiếng, tỏ vẻ không tin.

Ông phất tay nói, “Đi đi.”

Ban đêm, Tần Thanh Chước đem đệm chăn cũ lấy ra, đặt ở trên giường. Hắn và Minh Nam Tri có thể một người đắp một cái.

“Nam Tri, đầu của ta vẫn còn rất đau, lỡ như trong lúc ngủ đệ đụng trúng sẽ rất đau, chúng ta chia đệm chăn ra ngủ đi.” Tần Thanh Chước nói còn rất đúng lý hợp tình.

Minh Nam Tri gật đầu nói: “Tướng công, huynh phải chú ý vết thương, ta sẽ không đụng tới vết thương của tướng công.”

Tần Thanh Chước thẹn thùng cười nói: “Ta không lo lắng đệ, ta chỉ lo lắng bản thân mình lộn xộn thôi.”

Rốt cuộc hắn chính là người có thể ngủ từ đầu giường đến cuối giường, tư thế ngủ của hắn thật sự là không tốt. Mặc dù tối qua bị kinh hách lớn, nhưng vẫn là một đêm ngủ say như chết.

Minh Nam Tri đắp chăn, nhắm mắt lại. Độ ấm bên cạnh không thể phớt lờ, hắn cảm thấy có chút phỏng tay.

-----------------------

Hai ngày sau, cuối cùng Minh Nam Tri cũng biết được vị trí để đồ vật trong nhà, băng vải trên đầu Tần Thanh Chước cũng được tháo xuống. Tần Thanh Chước mang theo thịt khô và trứng gà đi Minh gia.

Một thôn dân ở ven đường nói: “Ồ, hai vợ chồng son đây là hồi môn à, còn mang theo thịt khô, các ngươi cũng thật bỏ được.”

“Dù sao cũng là ngày thứ ba lại mặt, sao có thể không mang theo thứ gì tốt .” Tần Thanh Chước đáp.

Người nọ chua lè nói: “Tần tiểu tử nói cũng đúng, nhà các ngươi có tiền mới có thể làm đến bước này, nếu đổi thành nhà khác thế nào cũng luyến tiếc.”

Tần Thanh Chước nhoẻn miệng cười, “Bỏ được, bỏ được, có mất mới có được.”

Thôn dân: “……”

Minh Nam Tri đứng bên cạnh, cảm thấy rất an tân, Tần Thanh Chước có khí chất rất đặc biệt, mang cho người khác cảm giác rất an toàn, có hắn bên cạnh, cảm giác như Lưu đại nương giỏi nói nhàn thoại nhất thôn đều nói không lại hắn.

Người như vậy sao có thể sẽ bị đồn đãi vớ vẩn vây khốn, đại khái là không thèm để ý thôi. Lời đồn nói hắn là một tên lưu manh, đây cũng là người đọc sách thanh cao, lười giải thích.

Minh Nam Tri nghĩ thầm, vị tướng công này của hắn lòng dạ nhất định cũng rất khoan dung.

“Đại ca và đại ca phu về rồi!” Minh Cảnh nhìn thấy có người tới, liền rống to, nhóc chạy ra ngoài, một đôi mắt to đen nhánh không ngừng đánh giá Tần Thanh Chước.

“Đại ca, cuối cùng huynh cũng trở về, huynh ở nhà người khác sống có tốt không?” Minh Cảnh là con trai nhỏ của Lý Kim Hoa, nhưng lại rất thân thiết với Minh Nam Tri, nhóc khờ khạo hỏi, lại lôi kéo quần áo Minh Nam Tri đi vào nhà.

Lý Kim Hoa hùng hổ đi ra nói: “Tới thì tới thôi, ồn ào như vậy làm gì, cũng đâu phải nhân vật tôn quý gì.”

Nàng đem ấm trà đặt lên bàn, rất không thích Minh Nam Tri và Tần Thanh Chước, nhìn thấy con trai nhỏ khuỷu tay quẹo ra ngoài, trong mắt càng thêm phun lửa: "Mày lôi kéo nó làm gì, hay là nó lại cho mày uống canh mê hồn rồi, còn không mau lại đây với nương!”

Minh Cảnh nhanh như chớp chạy đến phía sau Tần Thanh Chước, nhóc cảm thấy ca phu lớn lên còn to lớn hơn cả đại ca, hẳn là có thể bảo vệ nhóc: “Con không có uống canh mê hồn!”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play