Lý Kim Hoa hùng hổ mắng gia môn bất hạnh, Minh phụ nổi giận gầm lên một tiếng mới có thể làm nàng câm miệng, lúc này nàng mới tâm bất cam tình bất nguyện mà ngậm miệng lại.
Minh Cảnh cũng đi theo thở dài: “Cái miệng của nương thật đúng là không buông tha ai.”
Mặt mày Minh Nam Tri hơi cong lên, sờ sờ đầu Minh Cảnh. Lý Kim Hoa sinh một ca nhi và một tiểu tử. Minh Lô giống Lý Kim Hoa vừa tham lam lại còn ngoan độc, Minh Cảnh lại không giống như là từ trong bụng Lý Kim Hoa bò ra.
Minh Cảnh ôm lấy đùi Tần Thanh Chước không bỏ nói: “Ca phu, huynh nhất định phải bảo vệ ta.”
Tần Thanh Chước: “……”
Tần Thanh Chước ho nhẹ một tiếng: “Nhạc phụ, đây là thịt khô và trứng gà trong nhà.”
Minh phụ hòa hoãn sắc mặt nói: “Đến nhà mình còn tặng lễ vật làm gì không biết.”
Hai mắt Lý Kim Hoa sáng lên, lập tức tiếp nhận thịt khô và trứng gà, hừ lạnh một tiếng mới cầm vào phòng bếp. Tốt xấu gì cũng là thức ăn mặn, xem như bọn họ còn hào phóng.
Có thịt khô và trứng gà, thái độ của Minh phụ và Lý Kim Hoa đều tốt hơn rất nhiều. Minh phụ hơi hơi hé miệng, đột nhiên không biết nên cùng con trai lớn nhà mình nói chuyện gì. Còn về phần Tần Thanh Chước, đối với ông mà nói, tuy hắn là con rể, nhưng lại hoàn toàn là một cái người xa lạ.
Hôn sự của Minh Nam Tri là do một tay Lý Kim Hoa xử lý, ông không có nhúng tay vào.
Ông có ba người con, Minh Nam Tri bị hỏng thanh danh, mà nương của hắn lại sớm qua đời, nhiều năm qua Minh phụ đối hắn đều là thờ ơ. Đối đãi Minh Lô và Minh Cảnh lại rất yêu thương. Lòng người đều là thiên vị, đối đãi người khác đương nhiên cũng không giống nhau.
Minh Nam Tri không có của hồi môn, Minh phụ cũng có nghe Lý Kim Hoa nói qua, đem nhiều tiền bạc để lại cho Minh Lô và Minh Cảnh. Minh Nam Tri gả cho Tần Thanh Chước, về sau có thể có thứ gì mang về nhà mẹ đẻ chứ. Minh Lô trẻ tuổi lại xinh đẹp, Minh Cảnh thông minh lanh lợi, hai đứa nhỏ này mới là chỗ dựa sau này của ông.
Minh phụ khô khan nói: “Con đi trò chuyện với nương đi.”
Minh Nam Tri: “Vâng.”
Tần Thanh Chước ăn mặc ra dáng ra hình, Minh phụ cũng tìm không ra chỗ sai để nói. Từ trước đến nay đều là ca nhi nói chuyện với nương, nhạc phụ cùng con rể nói chuyện.
Minh Nam Tri cũng không có đi tìm Lý Kim Hoa, hắn lại không ngốc, hắn đi về phòng, trong phòng đã chất đầy tạp vậy, hắn một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn chỉ muốn đem khăn của mình còn chưa thêu xong lấy đi.
-------------------------
Tần Thanh Chước cùng Minh phụ mắt to trừng mắt nhỏ. Minh phụ không nói lời nào, Tần Thanh Chước cũng không dám phá vỡ sự yên tĩnh khó được này. Hai người ngồi cùng nhau một câu cũng chưa nói, không khí rất là xấu hổ.
Minh phụ vẫn nhịn không được mở miệng: “Nam Tri ở nhà con có hiểu chuyện không?”
“Người cứ yên tâm, cha nương của con rất thích đệ ấy.” Tần Thanh Chước trả lời xong cũng không có nói thêm câu nào.
Minh phụ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy cả người đều không thoải mái, vò đầu bứt tai, trong lòng bùng lên một cổ lửa giận, cảm thấy tên hiền tế này không biết nịnh bợ cha vợ gì cả.
Thái độ của Tần Thanh Chước tự nhiên, không có chút nào là ngượng ngùng.
Minh Nam Tri lén liếc mắt nhìn hắn một chút, khóe môi cong lên.
Minh phụ: “Con rể, ta đi nhà xí một chút.”
Minh phụ lấy lý do đi tiểu liền trốn mất.
Tần Thanh Chước thấy Minh Cảnh hướng hắn làm mặt quỷ, khóe miệng giật giật.
Nhóc nhìn thấy Minh phụ đi rồi, liền ghé vào đầu gối Tần Thanh Chước, chớp chớp mắt nhìn hắn hỏi: “Huynh có đối xử tốt với đại ca ta không?”
“Có.”
Minh Cảnh ngây thơ nói: “Đại ca của ta là ca nhi xinh đẹp nhất trong thôn, huynh cưới được huynh ấy thật sự là lời to.”
Tần Thanh Chước cảm thấy đứa nhỏ này thật thú vị: “Nhóc cũng biết chuyện này nữa à.”
“Chuyện trong thôn ta đều biết. Mọi người đều nói đại ca phu là một tên lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, ăn không ngồi rồi.”
Minh Cảnh cao hứng nói: “Ta cũng muốn giống như đại ca phu, cả ngày ăn ăn uống uống.”
Tần Thanh Chước: “……”
Lý Kim Hoa ở trong nhà bếp nấu cơm, bộ dáng của bà vẫn còn hùng hổ, hô vài tiếng Minh Nam Tri, Minh Nam Tri giống như đã chết vậy, một chút động tĩnh cũng không có.
Minh Lô từ trong phòng đi ra, đến nhà bếp giúp Lý Kim Hoa nấu cơm, ngữ khí oán giận nói: “Sao lần này hắn về nhà, chuyện gì cũng không làm, chỉ chờ ăn, còn muốn chúng ta hầu hạ hắn.”
“Ca nhi ở nhà mẹ đẻ lười biếng, chính là ca nhi không có giáo dưỡng, một chút cảm thấy thẹn cũng không có. Nếu nó cảm thấy thẹn, đã không muốn gả chồng, nếu là ta, đã sớm đập đầu chết quách cho rồi.” Lý Kim Hoa mắng đều là những lời khó nghe, mắng một hơi không suyễn tý nào.
Minh phụ từ nhà xí ra tới, muốn đi nhà bếp tránh Tần Thanh Chước, không ngờ lại nghe thấy Lý Kim Hoa nhục mạ con trai lớn của mình. Ngày xưa Lý Kim Hoa ở trước mặt ông tỏ ra rất hiền huệ, tuy rằng có chút bất công, lòng dạ hơi hẹp hòi, nhưng Minh phụ cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Hiện tại là khi nào, con rể mang theo con trai lớn về nhà, vừa vào cửa bà ta liền bãi một trương mặt già, lúc này lại ở trong nhà bếp mắng chửi khó nghe như vậy. Mụ già thúi đây là nửa điểm cũng không quan tâm đến thể diện, bà ta mắng Minh Nam Tri không có giáo dưỡng, chẳng khắc nào nói ông không dạy dỗ Minh Nam Tri thật tốt?
Minh phụ nghĩ tới đây, trong lòng liền tức giận.
Minh phụ giận dữ hét lên: “Sao miệng của bà lại thối đến vậy, tốt xấu gì Nam Tri cũng là con của bà, vậy mà bà lại ở sau lưng chửi bới nó!”
Lý Kim Hoa bị tiếng hét bất thình lình làm cho sợ hãi, nhưng khi bà nhìn thấy cái mặt già của Minh phụ, liền tức giận quát: “Rống cái gì mà rống, không lẽ ta nói sai sao? Bởi vì thanh danh của Minh Nam Tri không tốt, cũng liên lụy đế Lô nhi và Cảnh nhi, đều là cùng cha sinh, ông chỉ biết bất công con trai lớn của ông, không màng hai đứa nhỏ còn lại sao?”
Minh phụ tức giận đến mức lảo đảo. Ông bất công con trai lớn, để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc người ông bất công chính là ai.
Tần Thanh Chước nghe thấy trong nhà bếp ầm ĩ, nhưng lại nghe không rõ.
Lý Kim Hoa lớn tiếng réo lên: “Minh Nam Tri chính là một tên tai họa!”
Minh Nam Tri cũng nghe được động tĩnh, hắn từ trong phòng ra tới, liền thấy trong nhà bếp, một bên là Lý Kim Hoa đang khóc 'hu hu', còn Minh phụ thì ngực phập phồng lên xuống, vừa thấy liền biết tức giận không nhẹ. Trên mặt Minh Lô đều là biểu tình kinh hách.
Tần Thanh Chước cũng chạy tới, vừa thấy ba người trong nhà bếp, liền nổi lên hứng thú muốn xem náo nhiệt.
Tần Thanh Chước lộ ra sắc mặt không vui nói: “Nhạc mẫu, sao người lại mắng chửi khó nghe như vậy.”
Lý Kim Hoa tức giận đến ngực đau, cường chống mặt mũi nói: “Ngươi nghe nhầm rồi.”
Tần Thanh Chước lại hướng Minh phụ chắp tay hỏi: “Nhạc phụ, khi nào mới ăn cơm?”
Minh Nam Tri nhìn thấy sắc mặt xanh mét của cha và mẹ kế, khóe môi sắp áp không được nữa.