Bọn họ quay lại khách điếm, Chương Nhị Bảo khóc òa lên. Thằng bé này tiếng khóc vang dội, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
“A Thụ, Nhị Bảo đói bụng rồi.” Lý Mộc Cẩn nói. Trong góc sân sau của khách điếm nhà họ Lâm có nuôi dê, Chương Thụ cầm bát đi qua đó.
Chương Thiên Kim nhẹ nhàng vuốt mặt Nhị Bảo:
“Nhị Bảo đừng khóc, cha sẽ về ngay thôi.”
Đôi mắt tròn xoe của cậu bé khi nhìn người khác rất dịu dàng. Nhị Bảo đói bụng nhưng cũng ngừng khóc, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Chương Thiên Kim, cái miệng nhỏ mím lại như thể đang mách tội với cậu.
Lý Mộc Cẩn mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa với nhau. Vì thường ngày Chương Thụ rất chú ý đối xử công bằng với hai đứa nhỏ nên Chương Thiên Kim và Chương Nhị Bảo sống với nhau rất hòa thuận. Thậm chí có khi Nhị Bảo còn thích Thiên Kim hơn.
Bây giờ thằng bé đã biết nhận người, buổi tối nhất định phải ngủ với Lý Mộc Cẩn. Nhưng nếu Lý Mộc Cẩn bận việc, chỉ cần để Chương Thiên Kim nằm cạnh nó cũng có thể nắm tóc Thiên Kim mà ngủ ngon.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play