Chương Thụ bò dậy, đi đến bên cạnh Lý Mộc Cẩn, giật lấy con dao chẻ củi trong tay cậu, dịu dàng ôm lấy cậu, “Không sao rồi, không sao rồi!”
Lý Mộc Cẩn lúc đầu ngây người, sau đó vùi mặt vào ngực Chương Thụ òa khóc. Vừa rồi cậu thực sự rất sợ, sợ mình bị lợn rừng húc chết, cũng sợ bản thân vô dụng, không thể cứu được Chương Thụ.
Chương Thụ nhẹ giọng dỗ dành cậu, bỗng nhiên từ phía sau vang lên một giọng nói, “Hai người các ngươi đang làm gì? Ngươi đã làm gì đệ đệ ta?”
Là Lý Nham! Hắn đứng trong rừng, cau mày nhìn đệ đệ đang khóc rối tinh rối mù, khắp người toàn là mùi máu tươi nồng nặc. Ngược lại, Chương Thụ trông có vẻ không hề hấn gì.
“Ca ca?” Lý Mộc Cẩn thấy ca mình thì trong lòng càng thêm tủi thân, “Chúng ta vừa mới gặp một con lợn rừng, suýt chút nữa bị nó húc chết!”
“Con lợn rừng đó là ta đuổi đến đây…” Lý Nham có chút buồn bực.
“Cái gì? Là huynh đuổi nó đến! Sao lại đuổi nó về hướng này?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT