Lâm gia khách điếm tại thành An Bình vẫn luôn duy trì trạng thái ổn định, không quá đông khách nhưng cũng đủ để duy trì sinh kế, dù không có dư dả nhiều.
Hôm nay, họ treo một tấm bảng trước cửa khiến mọi người cảm thấy tò mò. Trên đó ghi rằng Lâm gia khách điếm vừa có một món ăn mới, gọi là "Con kiến leo cây". Nghe nói món này còn có số lượng giới hạn, mỗi ngày chỉ bán 30 suất.
Con kiến mà cũng ăn được sao? Nghe nói ở các vùng núi phía nam, có người ăn châu chấu, ve sầu, rết và bò cạp. Mọi người đều xem đó là chuyện nực cười, những thứ này sao có thể ăn được? Trừ khi nghèo đến mức không có gì ăn, hoặc vào thời kỳ mất mùa, bằng không ai lại ăn những thứ này?
Bây giờ ngay tại huyện này lại có người muốn ăn con kiến, sao có thể không trở thành đề tài bàn tán? Có người nói một phần chắc chắn rất ít, vì con kiến bé tí thế thì mỗi ngày phải bắt bao nhiêu mới đủ? Lại có người thắc mắc về chữ "leo cây", chẳng lẽ còn có thứ gì khác đi kèm?
Tin đồn lan rộng, ai nấy đều bàn luận, nhưng chẳng ai dám đến gọi món này. Con kiến thì ai chẳng thấy? Thỉnh thoảng chúng bò lên thức ăn vẫn còn ngại ngùng, huống chi là bỏ tiền ra để ăn chúng? Chỉ có kẻ điên mới làm vậy!
Thế nhưng, đúng là có người làm vậy! Một công tử nhà giàu, ăn mặc bảnh bao, bước vào quán và gọi ngay món đó. Hắn còn tuyên bố nếu không hài lòng sẽ làm khó chủ quán!
Mọi người đều nín thở chờ đợi, nghĩ rằng hôm nay Lâm gia khách điếm có lẽ sẽ gặp rắc rối lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play