Ngày hôm sau, Chương Thụ cùng Hoàng Thiên Hàng và nhóm người của họ đi đến quan nha. Vì nơi này là nơi thu thuế quan trọng của triều đình, nên bộ máy cai quản khá liêm chính. Họ vốn đã có nguồn lợi nhuận ổn định, nên cũng không cần tìm cách bòn rút thêm từ những khoản nhỏ lẻ.
Khế ước mua bán đã được soạn thảo xong, Chương Thụ xem qua một lượt, thấy không có vấn đề gì liền sảng khoái đặt dấu tay, sau đó đưa cho quan phủ đóng dấu.
Khế ước được làm thành hai bản, mỗi bên giữ một bản. Chương Thụ cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong ngực, sau đó từ biệt họ ngay trước cửa quan nha, nói: “Ngày mùng mười tháng năm, chúng ta gặp lại ở đây.”
Thực ra, vụ làm ăn này không quá lớn. Hơn một nghìn cân miến khô, Hồ Tài Vượng hoàn toàn có thể tiêu thụ hết. Nhưng sau khi trong thôn và các vùng lân cận thu hoạch khoai lang mùa xuân, lượng miến khô có thể lên đến hàng nghìn cân, lúc đó phải làm sao?
Chương Thụ muốn hợp tác với Hoàng Thiên Hàng và nhóm người của hắn là vì họ chuyên vận chuyển hàng hóa, có thể đi khắp nơi. Nếu họ mang theo miến khô của Chương Thụ đi buôn bán, chẳng phải sẽ vô tình quảng bá miễn phí sao? Chỉ cần sản phẩm chất lượng, chắc chắn sẽ có người tự tìm đến. Khi đó, không phải hắn phải lặn lội ngàn dặm đến Nam Hải quận, mà người ta sẽ tự đến tìm hắn.
Chương Thụ vốn nghĩ, nếu hôm qua không chốt được thương vụ này, hắn sẽ phải đi khắp các quán trọ, tửu quán để giới thiệu sản phẩm. Nhưng nay việc đã thành, tiền đồ cũng sáng sủa, nên hắn quyết định không tốn công làm chuyện đó nữa.
Dĩ nhiên, lý do chính là vì phần lớn miến khô của hắn đều đã được phân phát hết. Nếu đến quán trọ quảng bá, chắc chắn phải nấu một bát cho người ta nếm thử, mà giờ hắn không còn hàng sẵn. Vậy thì hà tất gì phải lãng phí công sức?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT