Xe ngựa ngoài cổng đã đi rồi. Trong sân, đồ đạc chất thành đống, Chương gia gia, Chương nãi nãi và Lý a ba đứng ngẩn ra giữa đống đồ, không biết nên bắt đầu thu dọn từ đâu.
Chương Thụ đỡ Lý Mộc Cẩn ra ngoài, tìm một chiếc ghế dựa cho y ngồi, sau đó đảo mắt nhìn quanh sân, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Nãi, sao lại có nhiều đồ thế này?”
“Không phải con bảo chúng ta dỡ xuống sao? Tiểu ca kia còn giúp dọn nữa, nói mấy thứ này đều là của con. Hắn còn bảo chủ nhân dặn đưa con về xong thì không cần trả tiền, tiền cũng bị thu lại rồi, thế là đi luôn.”
Chương Thụ bước ra ngoài nhìn, xe ngựa đã không thấy đâu. Hết cách, đành phải nhận lấy. Trong sân, ngoài một sọt đồ của hắn, còn có hai xấp vải bông, một hộp điểm tâm, một hộp kẹo, một sọt các loại hạt khô, hai bình rượu, cùng hai cái chân giò hun khói to.
Chương Thụ cùng mọi người dọn dẹp, chia kẹo cho hàng xóm đang đứng xem náo nhiệt. Ai cũng có một nắm nhỏ. Trẻ con còn bé thì cầm kẹo bỏ ngay vào miệng, còn mấy đứa lớn hơn thì tiếc rẻ ngắm nghía rồi cất vào túi, đợi về nhà chia cho anh chị em cùng ăn.
Mọi người đều nói Chương Thụ lần này phát tài rồi, nhà đang xây, buôn bán cũng thuận lợi. Ý tứ trong lời nói là khi giàu có thì đừng quên giúp đỡ người trong thôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT