Sau khi Sở Thiếu Dương nếm thử hết tất cả món ăn quê nhà, hắn mới để ý đến miến trên bàn.  
Món này ăn rất ngon miệng, nước dùng thấm đẫm vào từng sợi miến, bản thân miến vốn không có vị gì nên khi kết hợp với các món khác trên bàn, mỗi phần miến lại mang một hương vị khác nhau.  
Khi ăn cùng các món quê nhà, hắn lại cảm nhận một hương vị hoàn toàn khác, như thể những nguyên liệu này sinh ra là để kết hợp với nhau.  
Sở Thiếu Dương ăn xong bữa cơm liền quyết định sẽ làm món này thành một thương vụ kinh doanh. Tuy nhiên, hắn muốn làm theo một cách khác.  
Vùng Bắc Địa có rất nhiều khoai tây, hơn nữa củ còn to hơn rất nhiều so với ở đây. Nếu hắn học được cách làm miến, sau đó thu mua khoai tây từ nông dân để sản xuất, thì có thể tiêu thụ rộng rãi khắp Bắc Địa.  
Dân ở đó tuy chưa có thói quen ăn miến, nhưng Sở Thiếu Dương tin rằng khi món này được quảng bá rộng rãi, nó chắc chắn sẽ trở thành thực phẩm không thể thiếu đối với người dân Bắc Địa. Đến lúc đó, họ có thể dùng khoai tây để đổi lấy miến.  
“Sở thiếu gia, có thể nói chuyện với ta một chút không?”  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play