Cô ta lại nói thêm: “Tôi thấy cô gái đó gan dạ lắm, chắc là không sao đâu…”
Chi đội trưởng Tống mỉm cười: “Không sao, không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Ông ta xua xua tay: “Không có việc gì, cô cứ tiếp tục công việc đi.”

Mặc dù miệng còn cười, nhưng khi quay lưng đi, sắc mặt ông ta lập tức sa sầm lại, thấp giọng chửi: “Thằng nhóc thối!”

Phương Vân thì đứng đó ngơ ngác không hiểu.


Sau khi trở về đơn vị, Nhạc Lăng Xuyên giao Lý Đại Chí cho người khác áp giải đi, còn mình thì đi báo cáo với lãnh đạo.

Thẩm Thanh Diệp nhìn theo bóng lưng của Lý Đại Chí, cô đứng im một lúc rồi cuối cùng vẫn không bước theo.

Về đến văn phòng, Phương Vân thấy cô liền bật cười: “Về rồi à? Cảm giác lần đầu đi thực địa như thế nào?”

Thẩm Thanh Diệp trả lời: “Cũng ổn, không khó chịu như tôi tưởng.”

Phương Vân lắc đầu: “Tâm lý người trẻ các cô vững thật, chứ tôi là không chịu nổi, sợ lắm.”

Thẩm Thanh Diệp cười: “Người sống khi còn sống là người, chết rồi cũng không hóa thành quỷ. Có gì mà sợ?”

Phương Vân vẫn nói: “Nói thì nói vậy, nhưng sợ thì vẫn sợ thôi.”

Thẩm Thanh Diệp ngồi xuống uống một cốc nước. Phương Vân như chợt nhớ ra điều gì , nói: “À, đúng rồi vừa nãy cho đội Tống có đến, còn hỏi thăm về cô đấy.”

Động tác uống nước của Thẩm Thanh Diệp chợt khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Chi đội Tống đến? Ông ấy nói gì?”

Phương Vân đáp: “Chỉ hỏi sao cô không ở văn phòng, tôi nói cô đến hiện trường cùng đội trưởng Nhạc. Khi ấy hình như sắc mặt của chi đội Tống không được tốt lắm, tôi cũng không hiểu sao.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Diệp chợt tắt dần, môi hơi mím lại. Phương Vân nhận ra điều khác thường, nhỏ giọng hỏi khẽ: “Sao thế?”

Thẩm Thanh Diệp lắc đầu: “Không có gì.”

Phương Vân há miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi. Dù gì cô ta cũng biết, Thẩm Thanh Diệp cũng không phải người đơn giản.

Gần giờ cơm trưa, Thẩm Thanh Diệp suy nghĩ một lát, rồi cuối cùng quyết định đi tới phòng chỉ đạo ở tầng 2 một chuyến.

“Mời vào.”

Cô đúng ở cửa, lên tiếng chào: “Chi đội Tống.”

Tống Liên Phong nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô lập tức mỉm cười: “A, tiểu Thẩm đến rồi à.”

Ông ta đứng dậy, đi đến bên sofa: “Ngồi đi, ngồi đi.”

Thẩm Thanh Diệp ngồi xuống, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Nghe chị Vân nói người tìm cháu nên, cháu qua xem có việc gì không?”

“Ồ, chẳng có chuyện gì đâu.” Tống Liên Phong khoát tay nở một nụ cười thân thiện:

“Chỉ là cháu vào làm cũng được một thời gian rồi. Năm ngoác, lúc cháu vừa đến, trong đội bận nhiều vụ án. Chưa được bao lâu là đến cuối năm, chẳng có lúc nào rảnh rỗi. Giờ nhân tiện có thời gian, chú muốn hỏi xem cháu thấy làm việc ở đây như thế nào? Đã quen hay chưa?”

Thẩm Thanh Diệp ngồi thẳng lưng, nghiêm túc đáp: “Bầu không khí trong đơn vị rất hòa đồng, các đồng nghiệp cũng rất quan tâm đến cháu. Cháu đã quen rồi ạ.”

“Thế thì tốt.” Tống Liên Phong uống một ngụm trà, nghe vậy liền gật đầu hài lòng.

“Ông Cao cũng nói với chú, cháu là người luôn cẩn thận. Phương Vân cũng là người làm việc chu đáo. Có cô ấy dẫn dắt cháu, chú rất yên tâm”

Ông ta dừng lại một chút rồi hỏi: “Vừa rồi cùng Nhạc Lăng Xuyên đi hiện trường à?”

Thẩm Thanh Diệp khẽ mỉm cười: “Lúc anh tiểu Lưu đến báo án, thì đội trọng án chỉ có mỗi đội trưởng Nhạc, vì thiếu người nên anh ấy mới kéo cháu đi tạm thôi.”

Tống Liên Phong cười: “Chú cũng đã nghe qua rồi. Chỉ là hỏi cảm giác lần đầu đi hiện trường của cháu thế nào thôi?”

Thẩm Thanh Diệp trầm ngâm một lát, rồi nói: “Đội trưởng Nhạc rất quan tâm đến cháu, không giao cho cháu công việc nặng nề, mà chỉ làm công việc ghi chép, chạy lặt vặt thôi. Khá là thoải mái.”

Tống Liên Phong liếc nhìn cô một cái, đặt cốc nước xuống, chậm rãi gật đầu: “Thế thì cũng tốt, cũng tốt. Ra ngoài chạy việc như vậy còn hơn ngồi mãi trong văn phòng. Như chú đây ngồi lâu quá cũng đau hết cả lưng.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play