Ông ta vừa nói vừa đấm nhẹ vào lưng, thở dài: “Già rồi, muốn cãi lại tuổi tác cũng không cãi được nữa.”

Thẩm Thanh Diệp bật cười: “ Chú nói đùa à. Nghe nói lần trước khi bắt giữ hung thủ trong vụ án bắn súng, chú còn là người tiên phong khống chế đối tượng, nhờ vậy mới không gây ra thương vong nào cả.”

Nụ cười trên mặt Tống Liên Phong lớn hơn một chút, nhưng vẫn khiêm tốn xua xua tay: 

“Đâu có gì ghê gớm đến vậy, cũng nhờ các đồng chí phối hợp tốt thôi.”

Ông ta khiêm tốn vài câu, rồi lại nói tiếp: “Nói đi cũng phải nói lại, ra ngoài làm việc cũng tốt, nhưng cháu là con gái, lại thuộc diện văn phòng, đến hiện trường án mạng thì…có vẻ không ổn lắm, phải không? Dù gì cũng chẳng ai biết liệu hung thủ có bị kích thích mà phát điên hay không? Dẫu sao cũng có nguy cơ không an toàn.”

Giọng ông ta có vẻ nhẹ nhàng, vẻ mặt ôn hòa như thể chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng Thẩm Thanh Diệp vẫn giữ nguyên nụ cười: “Chú nói đúng ạ. Nghề cảnh sát thì bất cứ lúc nao cũng có thể đối mặt với nhiều mối nguy hiểm.”

Tống Liên Phong bật cười ha hả vài tiếng, rồi lại nói thêm: “Chú biết cháu luôn cẩn thận, nên rất yên tâm về cháu. Chỉ là cái thằng nhóc thối Nhạc Lăng Xuyên kia thật không ra gì, đội trọng án thiếu người. Chẳng phải đội ba, đội bốn vẫn còn đó sao? Lại cứ phải kéo cháu đi theo. Sau này cháu đừng có nghe nó, cứ làm tốt công việc của mình là được rồi.” Nói đến đây, ông ta lắc đầu: “Không ra gì, không ra gì cả.”

Thẩm Thanh Diệp vẫn ngồi thẳng lưng, ngón tay đặt trên đầu gối hơi siết lại: “Chú yên tâm, lần sau cháu sẽ chú ý.”

Tông Liên Phong cười ha hả, liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Đến giờ này rồi, cháu ăn gì chưa?”

Thẩm Thanh Diệp đáp: “Cháu chưa, cháu định đi ăn ngay bây giờ.”

Tống Liên Phong đứng dậy: “Vừa đúng lúc, hôm nay thím Lâm của cháu có mang cơm tới. chú bảo bà ấy chuẩn bị dư một chút, lại đây ăn thử đi.”

Thẩm Thanh Diệp ngạc nhiên, vội từ chối: “Không cần đâu chú Tống, cháu xuống ăn ở nhà ăn là được rồi mà.”

Tống Liên Phong nói: “Cơm làm riêng cho cháu đấy, cháu mà không ăn là lãng phí rồi.”

Ông ta nói xong liền mở hộp cơm ở trên bàn, đẩy tới phía trước mặt cô: “Cháu làm việc cũng được vài tháng rồi, mà vẫn chưa đến nhà chú ăn bữa cơm, nếm thử tay nghề thím Lâm của cháu xem thế nào.”

Hộp cơm nhôm đựng vài món ăn gia đình đơn giản mà trông rất hấp dẫn.

Đã nói đến mức này, Thẩm Thanh Diệp cũng không tiện từ chối, liền cầm đũa lên, cười nói: 

“Hồi Tết cháu định đến nhà chúc Tết chú, nhưng thấy chú bận quá, sợ làm phiền chú nên cháu không qua.”

Tống Liên Phong cười: “Đâu phải thiếu thời gian? Khi nào rảnh thì dẫn mẹ cháu qua ăn bữa cơm.”

Thẩm Thanh Diệp mỉm cười đồng ý.

Sau khi ăn xong, cô còn chủ động rửa bát đũa rồi mới chào tạm biệt.

Không khí ngoài hành lang vẫn lạnh buốt, Thẩm Thanh Diệp đứng dựa đầu vào tường một lát, hàng mi khẽ rủ xuống nụ cười trên môi cũng dần tắt.

Một lúc sau, cô từ từ thở ra một hơi, giơ tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt có chút lạnh lẽo, sau đó bước về phía văn phòng.

Đến tầng ba, cô tình cờ gặp Nhạc Lăng Xuyên vừa từ trên đi xuống. Anh trông rất ung dung, phong thái có chút lơ đãng và tuy tiện.

Thẩm Thanh Diệp liếc mắt nhìn: “Đội trưởng Nhạc vừa từ phòng thẩm vấn về à?”

Nhạc Lăng Xuyên tựa người lên lan can của cầu thang, ánh nhìn mang chút ý cười dò xét. Nghe cô hỏi, anh nhướng mày cười: “Ừ, em ăn cơm chưa?”

“Tôi vừa ăn xong.”Thẩm Thanh Diệp liếc nhìn chồng tài liệu trong tay anh, lại đối diện với ánh mắt ung dung của anh, trong lòng khẽ động nhẹ: “Lý Đại Chí khai rồi à?”

Nhạc Lăng Xuyên nhếch mày, càng cảm thán sự nhạy bén của cô.

Anh giơ tập tài liệu trong tay giọng vui vẻ nói: “Khai rồi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play