Thẩm Thanh Diệp nghe vậy cũng không nhịn được mà nói: “Giáo dục trẻ con cần phải  khoa học, có đứa trẻ lĩnh ngộ tương đối sớm, nhưng cũng có những đứa trẻ sẽ chậm hơn một chút. Không thể nào dựa vào việc đứa trẻ nào lĩnh ngộ sớm để biết nó có thông minh hay không?”
“Hơn nữa, nó cũng chỉ mới có năm tuổi thôi, ở độ tuổi này não bộ của trẻ nhỏ vẫn chưa phát triển đầy đủ về mọi mặt, làm sao lại có thể đặt kỳ vọng ở nó cao như vậy được?”
“Nếu như một đứa trẻ năm tuổi có thể nắm vững được kiến thức cần thiết của tiểu học, vậy thì tại sao đất nước lại phải yêu cầu trẻ em từ sáu đến bảy tuổi mới bắt đầu vào lớp một chứ?”
Uông Khánh Hải hơi khựng lại, sau đó ngượng ngùng cười: “Đồng chí cảnh sát nói đúng, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi!! Tôi sẽ không bao giờ tùy tiện đánh cháu mình nữa. Không bao giờ, không bao giờ…”
Thẩm Thanh Diệp thấy ông ta ngoài miệng thì nói những lời dễ nghe, nhưng sắc mặt lại không cho điều đó là đúng, cũng chẳng nhìn thấy chút hối hận nào từ Uông Khánh Hải, cô không khỏi thầm than một tiếng. Đứa nhỏ này sinh ra ở một gia đình như vậy thực sự là tạo nghiệt mà.
Nhìn thấy đối phương không thèm để vào lòng, Nhạc Lăng Xuyên cũng không nói gì nhiều. Sau đó anh thuận miệng hỏi: 
“À…đúng rồi, nhắc đến đứa trẻ tôi vừa thấy đứa cháu của ông có vẻ rất thân thiết với hàng xóm nhỉ? Anh ta là họ hàng của ông à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play