“Đừng có nhắc lại chuyện này.” Hà Tự Phi nói.
Lục Anh trong lòng nóng như lửa đốt, muốn biết Trần Vân Thượng rốt cuộc đã nói gì, nhưng mấy người kia không ai chịu nói với hắn. Thẩm Cần Ích thì có vẻ muốn kể, nhưng nhìn sắc mặt Hà Tự Phi lại không dám, đành ghé sát tai Hà Tự Phi thì thầm: “Hay là tụi mình tìm lúc nào đó trùm bao bắt Trần Vân Thượng đánh cho một trận, cho hắn biết cái giá của việc ăn nói lung tung.”
“Thôi đi,” Hà Tự Phi nói, “Đối phó với loại người này, chỉ cần sống tốt hơn, thi tốt hơn, chính là hình phạt lớn nhất dành cho hắn.”
Nói tới đây, hắn như nhớ ra điều gì, lại tiếp: “Ta đoán, với Trần Vân Thượng thì vòng tra tấn đầu tiên, thứ hai đã bắt đầu rồi.”
Lời này vừa nói ra, ba người còn lại đều tỏ ra hứng thú.
Hà Tự Phi không còn cách nào, đành giải thích: “Trần Vân Thượng là người bụng dạ hẹp hòi. Năm ngoái ta mua lại A Trúc ca rồi chuyển đi chỗ khác ngay, coi như tát vào mặt hắn trước bao người. Hắn tức giận trong lòng, viết thư gọi cha mẹ A Trúc ca tới làm loạn. Sau khi sự việc bị vạch trần, hắn mới yên ổn được một năm. Dạo gần đây có lẽ thấy ta nổi bật, muốn phá rối thứ hạng kỳ thi huyện của ta, nên mới cố ý mời ta đến buổi họp thơ lần này. Nếu thơ ta làm ra kém hơn hắn, hắn sẽ lợi dụng việc này để bôi nhọ ta, làm mất danh tiếng của ta. Nhưng tiếc là hắn không đạt được mục đích, đó chính là hình phạt đầu tiên dành cho hắn.”
“Ờ, bài thơ Trần Vân Thượng làm lúc nãy đúng là không tệ, nhưng vẫn chưa thật sự xuất sắc. Hơn nữa còn có thể nhìn ra là có sự trau chuốt, chỉnh sửa rất kỹ. Vậy mà còn đòi hơn người, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.” Chu Lan Phủ vẫn tức chuyện Trần Vân Thượng sỉ nhục Trần Trúc, nên chẳng khách sáo mà chỉ trích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT