Trần Vân Thượng rốt cuộc cũng chỉ là một người đọc sách, gian khổ học hành suốt hơn mười năm, chính là để một ngày nào đó thi đậu tú tài, cử nhân, trở thành người có danh tiếng.
Nói đi cũng phải nói lại, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, kẻ từng lầm lỗi cũng có lúc quay đầu.
Theo nguyên tắc “nhiều chuyện không bằng bớt chuyện” phu nhân quan huyện chỉ nói với vài người thân quen, bảo các bà ấy khi chọn rể cho con thì tuyệt đối đừng chọn đám người như Trần Vân Thượng. Còn về đệ tử của Dư lão là Hà Tự Phi thì không tệ, chỉ là tuổi còn nhỏ, con cái nhà ai chưa gấp chuyện hôn sự thì có thể chờ xem thêm.
Gần đây, Hà Tự Phi phát hiện một hiện tượng lạ tiệm sách ở phía đông thành mà hắn thường lui tới lại có người đang chép lại thơ của hắn, hơn nữa không phải một người mà là hai người, nhìn độ dày tập giấy trên tay họ, hẳn là đã chép được khá nhiều.
Vì Hà Tự Phi hay đến chỗ này, tiểu nhị tiệm sách nhận ra hắn, thấy hắn nghi ngờ thì nhỏ giọng bảo: “Hà công tử, thật sự là chép không ít đâu, tới ba mươi quyển sách rồi, đều là do mấy nhà có tiếng trong huyện sai người đến đích danh xin.”
Hà Tự Phi: “… Vì sao?”
Hắn không cảm thấy thơ của mình người mà ngay cả kỳ thi huyện còn chưa thi lại có thể được nhiều người trong huyện thành đánh giá cao như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play