Hà Tự Phi dừng lại một chút, “Nói chung, số học sinh tự may quần áo ở nhà có thể sẽ nhiều hơn so với số người mua ở tiệm, mà số học sinh năm nay lại ít hơn năm trước, tính ra khoảng hơn 600 người. Cuối cùng, cộng thêm một ít trường hợp mà em chưa nghĩ tới hết, thì có thể thêm vài chục người nữa, tổng cộng là hơn 700 thí sinh.”
Dư Minh Hàm nghe đến đoạn cuối, trong mắt đã ánh lên vẻ hài lòng.
Ông biết việc tính toán số lượng thí sinh thật ra không có nhiều ý nghĩa thực tế, bởi vì dù là 700 hay một ngàn người thì để đạt được kết quả, vẫn phải nằm trong nhóm mười mấy người đứng đầu mới có cơ hội. Nhưng ông luôn coi trọng số liệu, ủng hộ việc lấy sự thật làm cơ sở để đánh giá vấn đề, đó là tư tưởng chính trị mà ông theo đuổi. Hà Tự Phi có thể từ những dữ liệu mơ hồ và khái quát mà suy luận ra số lượng thí sinh khá chính xác, lại còn có tư duy logic rõ ràng, làm sao ông không vừa ý cho được.
Chớp mắt đã đến 30 ngày sau.
Sáng sớm ngày mùng chín tháng hai, vào giờ Sửu khắc thứ hai, Hà Tự Phi rời khỏi nhà, phía sau là Trần Trúc xách theo hộp sách Thư Lam, còn Dư Chẩm Miêu đã chờ sẵn ngoài sân nhỏ. Lúc này trời vừa tối vừa lạnh, Dư Minh Hàm lo lắng cho sự an toàn của họ nên đã sớm cho Dư Chẩm Miêu đến đón.
Hà Tự Phi thấy vậy liền vội vàng cảm ơn.
Khoảng thời gian sau nửa đêm này chính là lúc lạnh nhất trong ngày, dù đã mặc áo bông, Hà Tự Phi vẫn cảm thấy hơi lạnh thấm vào da thịt ở tay, cổ và má, hơi đau rát.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play