“Hà gia Đại Lang! Này, Đại Lang nhà họ Hà dậy chưa?” Bên ngoài cửa vang lên giọng nói trầm ấm của một người đàn ông trung niên.  

Hà Tự Phi đang ngồi trên giường lập tức xốc chăn bông lên, bước xuống giường, xỏ vào đôi giày rơm rồi chạy nhanh ra cửa. Vừa ra đến sân, hắn liền thấy một người đàn ông đang đứng trước cổng. Người này tuy dáng hơi thấp, nhưng cánh tay lại vô cùng rắn chắc.  

Hà Tự Phi liền cất tiếng chào: “Lý tứ thúc!”  

“À, dậy rồi thì tốt. Chúng ta sẽ lên trấn sau nửa khắc nữa, mau thu dọn đồ đi.” Lý lão tứ vừa nói vừa mỉm cười với hắn, “Vừa nãy ta có gặp nãi ngươi ngoài ruộng, bà nhờ ta nhắn lại là cơm canh vẫn còn trên bếp, chắc vẫn còn nóng, mau ăn đi. Chốc nữa bọn họ sẽ xuất phát từ ruộng, cả nhà cùng lên trấn.”  

Hà Tự Phi vội đáp: “Đa tạ Lý tứ thúc!”  

“Khách sáo gì chứ, chúng ta đều là người một thôn mà. À phải, ta nghe nãi ngươi nói dạo gần đây ngươi bị cảm lạnh, nhớ mặc ấm một chút. Trên xe bò có tấm vải chắn gió, ngồi trên đó cho đỡ lạnh.” Lý lão tứ dặn dò xong, thấy Hà Tự Phi đã nghe rõ thì quay về chuẩn bị xe bò.  

Bốn năm trước, một trận đại hồng thủy đã cuốn trôi không ít nhà cửa, những người sống sót từ nhiều thôn tụ lại đây, cùng nhau khai hoang, dựng nhà, làm ruộng. Lâu dần, nơi này trở thành một thôn nhỏ.  

Xung quanh còn có một số thôn làng không bị lũ lụt ảnh hưởng, dân cư đông đúc. Vì vậy, theo thời gian, người từ các thôn lân cận bắt đầu qua lại buôn bán. Dần dần, mọi người thống nhất một ngày cố định để giao dịch, thế là chợ hình thành.  

Những thôn có dân cư đông đúc ban đầu cũng nhờ chợ mà giàu lên. Nhà cửa bằng gạch xanh, mái ngói lần lượt mọc lên, thậm chí có cả những cửa hàng chuyên buôn bán. Không bao lâu sau, nơi đó phát triển thành một trấn nhỏ, gọi là Mục Cao trấn.  

Hôm nay không phải ngày chợ phiên, nhưng Lý lão tứ có việc phải lên Mục Cao trấn giao củi cho một nhà giàu, tiện thể đánh xe bò đi. Vừa hay nhà họ Hà cũng có việc trên trấn, nên nhờ Lý lão tứ cho đi nhờ một đoạn. Có xe bò thì chắc chắn đi nhanh hơn nhiều.  

Vì cùng một thôn, ngày thường nhà họ Hà cũng hay giúp đỡ Lý lão tứ, nên ông ta vui vẻ nhận lời. Sáng sớm hôm nay, ông liền tới gọi Hà Tự Phi dậy.  

Hà Tự Phi đưa tay sờ trán mình, sau mấy ngày nghỉ ngơi, thực ra hắn đã hạ sốt, nhưng cơ thể vẫn còn yếu, bước chân có chút loạng choạng.  

Hắn cất bước đi về phía bếp, trong lòng âm thầm thở dài ,từ năm tám tuổi, khi được binh lính cứu khỏi trận lũ, cơ thể hắn đã thường xuyên ốm vặt.  

Dù mấy năm nay hắn đã cố gắng chăm sóc bản thân, nhưng cũng chỉ khá hơn một chút. Mấy hôm trước, trời đổ hai trận mưa lớn, thời tiết lúc nóng lúc lạnh, dù đã cố giữ gìn, hắn vẫn bị cảm. Hôm đó, vừa chui ra khỏi chăn vào sáng sớm, hắn đã cảm thấy người nặng nề, mũi thì nghẹt cứng.  

Người dân quê có một cách chữa cảm lạnh quen thuộc nấu hành lá, gừng tươi với nước, uống lúc còn nóng. Sau đó, dùng nước ấm lau người, quấn chăn bông để ra mồ hôi. Cứ như vậy vài ngày sẽ khỏi.  

Vì hắn bị bệnh, mấy ngày nay, ông bà đều để hắn ngủ thêm, không gọi dậy sớm ra đồng. Dù sao thì bệnh cũng cần ngủ nhiều, ngủ ngon thì mới mau khỏe.  

Hôm qua, sức khỏe của hắn đã khá lên nhiều. Lúc ăn cơm chiều, Hà gia gia thấy hắn ăn được nhiều hơn, liền sờ trán và cổ kiểm tra. Cảm thấy hắn đã hết sốt, ông mới nhắc đến một chuyện.  

Thì ra, Hà Nhất Niên còn có một người em gái ruột tên Hà Đại Nha, năm đó bà gả về Mục Cao thôn. Giờ đây, nơi đó đã trở thành Mục Cao trấn.

Từ khi biết nhà mẹ đẻ bị trận lũ cuốn trôi, chỉ còn lại mỗi Hà Tự Phi là người duy nhất trong dòng tộc, Hà Đại Nha vô cùng thương xót. Trong bao năm qua, bà đã âm thầm giúp đỡ nhà mẹ đẻ không ít lần.  

Mấy ngày trước, bà nhờ người nhắn về rằng cháu trai bà đã đỗ kỳ thi đồng sinh và sắp lên huyện học cùng một tú tài. Vì phải đi xa, cậu ta có thể mang theo một người làm thư đồng.  
 
Hà Đại Nha liền nhờ người hỏi Hà gia gia xem có muốn cho Hà Tự Phi đi làm thư đồng hay không.  

Nguyên văn lời bà là: “Đại ca, ta biết bây giờ bên cạnh huynh chỉ còn mỗi thằng bé Tự Phi, chắc chắn huynh không nỡ rời xa nó. Nhưng đứa nhỏ này năm đó suýt nữa mất mạng trong trận lũ, thân thể yếu ớt, mấy năm nay dù có làm ruộng, huynh và đại tẩu cũng không nỡ bắt nó làm quá lâu. Nhưng chúng ta là nông dân, sống dựa vào đồng ruộng. Nếu nó không làm nông, không có sức vóc, sau này lấy gì mà cưới vợ? Rồi làm sao nuôi nổi gia đình?  

Ta đã gặp Tự Phi hai lần, thằng bé lớn lên tuấn tú, dáng người cũng cao. Chi bằng để nó theo cháu trai ta là Thành An lên huyện học ít chữ. Sau này dù không đỗ đạt, ít nhất cũng có thể giúp người ta viết thư, ghi chép sổ sách, như thế cũng dễ tìm mối mà cưới vợ. Thành An năm nay mười sáu, lớn hơn Tự Phi bốn tuổi. Nói là thư đồng, nhưng thực ra cũng chẳng cần hầu hạ gì nhiều, hai đứa kết bạn với nhau là chính.”  

Ban đầu, Hà gia gia từ chối. Vẫn là câu nói ấy—ông không nỡ để cháu đi xa. Hà Tự Phi dù sao cũng là đứa cháu duy nhất, nếu có bất trắc gì, ông biết ăn nói sao với tổ tiên?  

Còn chuyện cưới vợ cho cháu, ông không hề lo lắng. Dù nhà chỉ có mấy người, nhưng vợ chồng ông vẫn còn khỏe, mấy năm nay cũng tích góp được ít tiền, đủ để lo chuyện cưới xin cho Tự Phi.  

Nhưng… trận ốm gần đây của Hà Tự Phi lại khiến ông thay đổi suy nghĩ. Đúng vậy, bọn họ có thể lo tiền cưới vợ, nhưng sau khi cưới thì sao? Nếu không đủ sức làm ruộng, thì lấy gì mà nuôi sống gia đình, rồi nuôi con cái? Lỡ sau này vợ chồng ông qua đời, để lại một thân thể yếu ớt như vậy, liệu nó có thể gánh vác nổi hay không? Cả nhà chẳng lẽ phải chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc sao?  

Vậy thì vẫn nên tìm cho nó một con đường khác.  

Sau đó, Hà gia gia đã liên lạc lại với Hà Đại Nha.  

Thư đồng thì thư đồng, ít nhất Tự Phi cũng có thể học đọc, học viết, sau này có thể viết thư, ghi sổ sách thuê, miễn cưỡng cũng có thể nuôi sống bản thân và gia đình.  

Chiều hôm qua, khi nghe tin này lúc ăn cơm, Hà Tự Phi có chút sững sờ. Đã bốn năm trôi qua kể từ khi hắn đến thế giới này, ngoài những ngày đầu phải ăn lương thực cứu trợ của quan phủ khiến hắn lo lắng, về sau, khi đã tự mình làm ruộng, mỗi ngày đều sống rất hạnh phúc—ít nhất là hắn có một thân thể khỏe mạnh, không cần lo sợ vì sinh tồn mà phải chật vật, lương thực tự trồng cũng đủ ăn. Hắn thực sự cảm thấy mãn nguyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play