“Đây là Trừ Thủy Quyết, đây là Tị Hỏa Quyết, đây là Hoán Phong Quyết, đây là Trừ Bụi Quyết, đây là Tĩnh Tâm Chú...”
Bạch Sương cầm bút viết vẽ trên giấy, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt khổ sở, cô không nhớ được những trận pháp đã bị biến đổi thành hoa văn, nhưng cô biết nguyên bản của chúng. Sau khi thuận lợi hoàn thành năm cái, đến cái thứ sáu, cô lập tức kẹt lại: “Cái này là... là...”
Là Triệu Lôi Phù hay là Trừ Ẩm Phù?
Bạch Sương cố gắng hồi tưởng lại những hoa văn vừa lướt qua khi linh lực tụ vào mắt... Không đúng, không giống Triệu Lôi Phù, cũng chẳng giống Trừ Ẩm Chú. Lại có chút giống Độn Địa Thuật... Hửm? Sao lại có cả cảm giác giống của Ẩn Thân Quyết?
Rốt cuộc cái thứ sáu là cái gì vậy?!
Bạch Sương len lén dùng khóe mắt liếc nhìn vị tiền bối đang ngồi đọc sách bên cạnh.
“Nhìn ta làm gì?” Người nọ vẫn không ngẩng đầu lên, giọng nói nhàn nhạt, “Trên mặt ta có viết đáp án sao?”
Bạch Sương: “...”
Câu nói quen thuộc, giọng điệu quen thuộc——cô như thể vừa bị kéo ngược về cơn ác mộng những ngày còn đi học!
Bạch Sương rụt cổ lại, rùng mình một cái, tiếp tục vắt óc suy nghĩ, đến mức bứt tai bứt tóc, hoàn toàn chẳng còn chút bóng dáng nào của bộ dạng yếu đuối lúc nãy. Ngược lại, cô lại giống một học sinh đang tuyệt vọng làm bài thi hơn.
Triệu Lôi Phù, Trừ Ẩm Chú, Độn Địa Thuật, Ẩn Thân Quyết.
Cái thứ sáu rốt cuộc là gì?!
Bạch Sương tuyệt vọng đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường, trong khi phía sau vẫn còn hai cái nữa!
Nhưng ngay giữa cơn bế tắc, bỗng lóe lên một ý tưởng——
Tiền bối bảo cô vẽ tám trận pháp mà mình nhận ra, nhưng tiền bối đâu có biết cô nhận ra những cái nào! Từ cái nhìn thoáng qua vừa rồi, trên chiếc ghế này ước chừng có ít nhất sáu bảy chục loại trận pháp khác nhau, chắc chắn trong đó không thiếu trận pháp cơ bản.
Vậy chẳng phải... cô hoàn toàn có thể suy luận ra sao, không cần phải liều mạng a!
Ghế làm từ gỗ thường, chắc chắn sẽ bị ngấm nước khi gặp mưa, thế nên Trừ Ẩm Chú là không thể thiếu! Bạch Sương lập tức đặt bút vẽ một trận pháp lên giấy— cái thứ sáu chính là nó!
Ẩn Thân Quyết giúp chiếc ghế tàng hình để trêu chọc người khác, ừm... cũng hợp lý, vậy chọn nó làm cái thứ bảy!
Ghế không cần phải có Triệu Lôi hay Độn Địa, hai trận pháp này có vẻ không hợp lắm, vậy cái cuối cùng nên là gì đây?
Bạch Sương bắt đầu đào sâu ký ức, từ lịch sử của cái ghế, hình dáng của cái ghế, rồi đến chất liệu làm ghế, cân nhắc thật kỹ lưỡng, cuối cùng hạ bút vẽ ra trận pháp thứ tám——Cường Hóa Chú.
Nếu có người quá nặng ngồi lên hoặc ghế bị ngoại lực tác động quá mạnh, chẳng lẽ lại để nó vỡ tan sao? Vậy nên gia cố thêm cũng là chuyện hợp lý!
Sau khi chắp vá đủ tám trận pháp với tất cả sự nghiêm túc và cẩn trọng, Bạch Sương thở phào nhẹ nhõm. Cô hồi hộp đứng dậy, hai tay dâng lên tám trang giấy vẽ đầy trận pháp, đưa đến trước mặt vị tiền bối thần bí kia.
Cô cúi đầu, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng— Mấy cái đoán mò này, à không, mấy cái phán đoán suy luận này, nhất định phải chính xác a!
Vị tiền bối bị xem là "đại lão thâm sâu khó lường"— Ngu Đồ, mặt không đổi sắc nhận lấy tám tờ giấy.
Hắn cúi đầu nhìn xuống—
Sau đó, nhìn thấy tám bức đồ án phức tạp đến mức hơn cả những vòng phép trong phim ma pháp gấp hàng chục lần.
Đáng sợ hơn là tám cái đều khác nhau, mà cái nào cái nấy đều rắc rối đến hoa cả mắt.
Ngu Đồ: “...?”
Tay cầm giấy hơi run run.JPG
Cái quỷ gì đây?! Sao vừa khó lại vừa kinh khủng thế này?!
Mà lúc này, Bạch Sương đứng cách hắn ba bước thấp thỏm mở miệng: "Ta chỉ nhận ra tám loại trận pháp cơ bản này… mong tiền bối thứ lỗi."
Ngu Đồ: "???"
Cái đống họa đồ chiếm trọn một tờ A3, đường nét chồng chéo đến mức không phân biệt nổi đầu đuôi này mà gọi là trận pháp cơ bản?!
Đây chính là thế giới bên trong thần bí trong truyền thuyết sao?!
Ở thế giới này, người ta học thứ dễ hói đầu thế này à?!
Đáng sợ! Thật quá đáng sợ a!!!
Lúc này, Bạch Sương đã chẳng còn dám liếc trộm sắc mặt tiền bối nữa. Cô giống như học trò bị giáo viên gọi lên bục giảng để trình bày bài tập, giọng nói ngày càng nhỏ, cũng ngày càng mất tự tin.
Dù không dám nhìn biểu cảm của tiền bối, cô vẫn có thể cảm nhận được áp suất xung quanh đang dần hạ thấp.
"Trận pháp trên ghế đều đã bị cải biên và biến đổi, ta chỉ nhìn thoáng qua mấy giây nên chỉ có thể khôi phục được bấy nhiêu..." Bạch Sương càng nói, biểu cảm trên mặt càng xuất hiện biểu tình QAQ. "Tị Hỏa Quyết đã bị xoắn theo hướng Đông Bắc, sau đó phản chiếu qua trục Nam Bắc, dòng chảy linh lực từ điểm chạm đổi thành chảy thẳng; Tĩnh Tâm Chú đã thu nhỏ hiệu quả hướng vào trong, thêm phù văn dẫn lực ra ngoài, tạo thành chú ngữ khuếch tán, thuộc loại luân lưu hai chiều…"
Bạch Sương cúi đầu thao thao bất tuyệt, cố gắng chứng minh rằng mình thực sự nghiêm túc, tuyệt đối không phải đang qua loa cho có lệ.
Ngu Đồ: "..."
Bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã hoàn toàn trống rỗng.
Điểm chạm, chảy thẳng, phù văn dẫn lực, luân lưu hai chiều…
Cái này cuối cùng là cái gì vậy?!
Thì ra đây chính là cảm giác nghe thiên thư trong truyền thuyết sao?!
Ngu Đồ mơ hồ lĩnh ngộ ra một điều, một yêu quái có thể trong vài giây ghi nhớ vô số trận pháp đã bị cải biên đến mức chẳng còn hình dạng ban đầu, sau đó còn có thể phân tích được nguyên lý biến đổi của chúng, chưa chắc là học bá, nhưng tuyệt đối không phải học tra.
Cô có thể duy trì hình dáng con người ở thế giới bên ngoài, chứng tỏ cô và con báo đen kia hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Một giọt mồ hôi lạnh âm thầm thấm ra từ lòng bàn tay Ngu Đồ, tim hắn cũng đập nhanh hơn một chút.
Năng lượng từ Đế Lưu Tương mà hắn hấp thụ đêm qua đã tiêu hao chín phần mười khi tạo ra màn sương lạnh dưới cầu ngắn để trấn áp Bạch Sương, phần còn lại cũng dùng hết trong lúc kích hoạt Trừ Thủy Quyết trên ghế.
Hắn đoán, nguyên nhân khiến Bạch Sương kính sợ mình đến vậy, ngoài sự áp chế tâm lý lúc ban đầu, còn có một điều quan trọng hơn, cô không cảm nhận được chút linh lực nào từ hắn.
Từ những gì hắn tìm hiểu được từ Tam Thanh, trong thế giới bên trong, một cá thể không thể bị phát hiện linh lực thường rơi vào hai trường hợp— một là kẻ đó chỉ là người bình thường, hai là kẻ đó mạnh đến mức vượt xa khả năng nhận biết của người dò xét.
Hắn là trường hợp đầu tiên.
Nhưng… hắn phải làm ra vẻ như mình thuộc trường hợp thứ hai.
Sự im lặng kéo dài của tiền bối khiến Bạch Sương ngày càng căng thẳng. Cô đã lặp đi lặp lại quá trình từ lúc bắt đầu vẽ đến lúc nộp lại ba lần, hồi tưởng đến mức sắp thuộc lòng.
Cô có nên thú nhận rằng ba trận pháp cuối cùng là cô bịa ra không?!
Ngay khi cô hạ quyết tâm định thú thật thì chợt nghe thấy tiền bối nói: "Tạm được."
Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến tảng đá trong lòng Bạch Sương rơi thẳng xuống đất. Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác lại lóe lên——
Trận pháp thứ tám cô cố tình vẽ sai một nét quan trọng, nhưng tiền bối… lại không hề phát hiện?
Trực giác của yêu quái bắt đầu gợn sóng.
Địch mạnh thì ta nhún nhường, địch tiến thì ta thối lui, địch yếu thì ta đuổi...
Cô đã cố tình để lại một sơ hở nhưng lại không bị nhìn ra, vậy thì có phải… cô có thể thử một chút?
Dĩ nhiên, Bạch Sương không dám hành động quá lộ liễu. Cô niệm chú thật khẽ, giữa không trung mở ra một cơn xoáy nhỏ, một vật thể từ trong đó bay ra, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay cô.
"Ta không có ý mạo phạm khi xông vào nơi ở của tiền bối."
Cô đặt vật đó lên bàn Ngu Đồ, cúi đầu, giọng điệu ngoan ngoãn cung kính: "Dạo gần đây, ta vô tình có được một khối Đế Lưu Tương, xin dùng nó để chuộc lỗi, cũng như cảm tạ tiền bối đã không chấp nhặt sự đường đột của ta."
Đế Lưu Tương là tinh hoa ngưng tụ từ ánh trăng, sáu mươi năm mới xuất hiện một lần, ngay cả trong thế giới bên trong cũng là báu vật hiếm có. Nhưng thế giới bên trong có một quy tắc ngầm—
Sau khi Đế Lưu Tương xuất thế, chỉ có những tiểu yêu vừa trưởng thành hoặc chưa trưởng thành mới được tranh đoạt, kẻ khác không được phép nhúng tay.
Đám nhóc có thực lực đoạt được nó có thể tự hấp thu, hoặc dùng nó để đổi lấy bảo vật thích hợp hơn với bản thân.
Bạch Sương ngay khi đặt Đế Lưu Tương lên bàn, liền chủ động giải trừ nhận chủ.
Khối Đế Lưu Tương hình quả ô liu lặng lẽ nằm trên mặt bàn, năng lượng khổng lồ cuộn chảy bên trong.
"Có lòng rồi."
Bạch Sương nghe thấy tiền bối nhẹ giọng cảm thán một câu, ngón tay thon dài nhặt lấy khối Đế Lưu Tương.
Rồi… một cảnh tượng khiến cô khiếp sợ đến á khẩu đã xảy ra——
Khối Đế Lưu Tương lấp lánh ánh sáng, tinh thuần vô ngần, trong nháy mắt bắt đầu ảm đạm đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Ba nhịp thở.
Chỉ trong vòng ba nhịp thở, khối Đế Lưu Tương trong tay tiền bối đã hoàn toàn tan thành khói bụi.
Bạch Sương: “……?”
Bạch Sương: "???"
Đồng tử chấn động.JPG
Năng lượng trong Đế Lưu Tương quả thật rất ôn hòa, nhưng dù có ôn hòa đến đâu, khi đạt đến một mức độ nhất định, nó cũng sẽ gây tổn hại không thể vãn hồi cho kẻ hấp thụ.
Ngay cả tộc trưởng cũng là bà nội của cô, nếu muốn hấp thu một lượng năng lượng tương đương với khối Đế Lưu Tương này, cũng phải tìm một nơi an toàn mà bế quan ba ngày ba đêm!
Thế nhưng tiền bối lại chỉ cần đưa tay nhấc lên, nhẹ nhàng trong ba hơi thở, đã hấp thu sạch sẽ thứ năng lượng khổng lồ này?!
Nếu là kẻ có thực lực kém một chút, dám dùng cách này để hấp thụ, chỉ e đã sớm bị năng lượng cuồn cuộn xé toạc mà chết!
Bạch Sương hồi tưởng lại lúc trước, khi cô còn đang hả hê vì chính mình đã đặt bẫy thử thăm dò, bỗng dưng cảm thấy bản thân khi ấy đúng là ngu xuẩn vô cùng.
Câu "Có lòng rồi." của tiền bối, rất có thể không phải là lời khen, mà là một cảnh cáo về sự ngu xuẩn của cô thì đúng hơn!
Tiền bối đã từng nói đám trẻ của Bạch Xà ngày càng kém cỏi… Có khi nào, tiền bối đã sớm nhận ra vấn đề của cô, chỉ là cuối cùng không nỡ chỉ ra mà thôi?!
Bạch Sương: "…"
Nói cách khác, cô không chỉ mất đi khối Đế Lưu Tương mà mình khó khăn lắm mới đoạt được, mà còn có khả năng làm hình tượng của bản thân trong mắt tiền bối tụt dốc thê thảm?!
Đây có phải là phiên bản thời đại mới “mất cả chì lẫn chài” không?!
Nỗi hối hận của Bạch Sương gần như sắp ngưng tụ thành thực thể, nhưng cô nào dám để lộ ra ngoài, chỉ có thể cắn răng nuốt nước mắt vào trong mà cất lời ca ngợi: "Tiền bối thật lợi hại a…"
Hu hu hu hu hu hu————
Đồ cũng đã đưa rồi, cô còn có thể làm gì khác?!
Cô chỉ có thể tự tẩy não chính mình— đây là lễ vật bồi tội sau khi cô tự tiện xông vào nhà tiền bối!
Không được đau lòng!
…
Bạch Sương xoay vần bao cảm xúc phức tạp trong lòng, mà Ngu Đồ chẳng hay biết gì.
Hắn đã đoán trước rằng Bạch Sương sẽ thử thăm dò, nhưng khi cô lấy ra Đế Lưu Tương, hắn vẫn không nhịn được mà thầm thở phào một hơi dài.
Nếu Bạch Sương lấy thứ khác ra, Ngu Đồ vẫn có khả năng rất lớn bị lộ tẩy.
Nhưng Đế Lưu Tương…
Hắn vừa mới dùng qua một khối, đây có thể xem là thứ mà hắn hiểu rõ nhất lúc này.
Ngay khi Đế Lưu Tương vừa vào tay, một luồng hấp lực như cá voi hút nước lập tức lan ra từ lòng bàn tay hắn.
Ngu Đồ chợt nhớ đến câu mà con báo đen đã nói——
【Thảo mộc bổ mệnh, yêu tộc bổ vận, nhân loại bổ linh.】
Khối Đế Lưu Tương lần trước, hắn chỉ hấp thu một phần nhỏ, phần còn lại hoàn toàn dung nhập vào dinh thự này.
Lần này, hắn cảm nhận rõ ràng rằng toàn bộ năng lượng của Đế Lưu Tương đều chảy về phía "bức tường nền" sau lưng hắn.
Lượng năng lượng khổng lồ ấy như nước nhỏ vào biển rộng, trong nháy mắt liền biến mất không còn dấu vết.
Không phải hắn hấp thu Đế Lưu Tương.
Hắn chỉ là vật trung gian để truyền tải nguồn năng lượng khổng lồ này.
Ngu Đồ không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, nhưng trực giác mách bảo đây là điều có lợi.
Lòng hắn bỗng dâng lên chút thiện cảm khi nhìn về phía Bạch Sương.
Chỉ vì vô tình đi lạc vào một cây cầu nhỏ, mà đã dâng tặng một món quà hậu hĩnh thế này——
Đúng là một kẻ (coi tiền như rác) một người tốt hiếm có a!
Bạch Sương bị Ngu Đồ nhìn chằm chằm, lại không nhận được bất kỳ phản hồi hay lời khen tặng plastic nào, càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Khoảng một tháng nữa cô mới đến tuổi trưởng thành, vẫn miễn cưỡng có thể xem là một tiểu yêu.
Bạch Sương mắt đỏ hoe, rồi bỗng nhiên—
"Tiền bối——— ta sai rồi, hu hu hu——— xin ngài đừng giết ta———!!!"
Ngu Đồ: "???"
Khoan, không đúng, sao tự dưng lại khóc?!
Chúng ta lệch sóng não từ khi nào?!
Ta giết ngươi làm gì?!