Từ cánh cửa chạm trổ đến bức tường nền, khoảng cách này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, một con yêu tuyệt đối không thể không nhìn thấy hắn.

Thế nhưng dáng vẻ nghi hoặc của cô ta lại không giống như đang giả vờ, vậy nên—

Ánh mắt Ngu Đồ dừng lại nơi làn sương trắng đang cuộn trào dưới cây cầu ngắn.

Hắn nghi ngờ rằng làn sương trắng quen thuộc này chính là thứ đã đột nhiên xuất hiện giữa hắn và nam chính hôm đó. Hắn không rõ nó có tác dụng cụ thể gì, nhưng chắc chắn có khả năng che chắn tầm nhìn.

Còn về những thứ khác...

Ngu Đồ cắn răng, thử lợi dụng mối liên kết vừa hình thành trong ý niệm khi Đế Lưu Tương bị không gian này hấp thu, để tiến hành một cuộc giao tiếp khẩn cấp với làn sương trắng.

Làn sương cuộn trào dưới cầu bỗng khựng lại trong giây lát, sau đó lại càng hân hoan cuộn lên dữ dội. Mà đúng lúc này, xà yêu có hình dáng con người ấy đã bước ra bước đầu tiên lên cầu.

-

Bạch Sương vì tìm kiếm Đế Lưu Tương mà từ thế giới bên trong đến thế giới bên ngoài.

Tuy rằng cô không đến mức bị bức tường ngăn cách giữa hai thế giới ép trở về nguyên hình ngay lập tức, nhưng linh lực bị áp chế trong kinh mạch cũng chỉ đủ để miễn cưỡng duy trì hình người, thi triển được thêm vài thuật pháp đơn giản mà thôi.

Lúc cơn mưa bất chợt đổ xuống, cô vốn có thể niệm một chú thuật tránh mưa, nhưng từng giọt linh lực mà cô có thể điều động đều vô cùng quý giá. Sau một thoáng suy nghĩ, cô dứt khoát để mặc cho nước mưa dội ướt toàn thân.

Bạch Sương đã thông qua một cuộc “giao lưu thân thiện”, thành công đoạt được một khối Đế Lưu Tương không hề nhỏ, chuẩn bị trở về thế giới bên trong.

Chiếc cổng gần nhất để quay về nằm ngay trong thị trấn này, nhưng vì những thuật thăm dò tiêu hao quá nhiều linh lực và cần được đặt cách nhau một quãng nhất định, cô không có khả năng xa xỉ mà phung phí như thế. Vì vậy, cô chỉ có thể đi dọc từng con phố để tìm kiếm.

Khi đến khu rừng cây hoè này, đột nhiên cô ngửi thấy một mùi hương lạ lẫm.

Mùi hương này không phải loại có thể khơi dậy cơn đói cồn cào, mà là một cảm giác xuất phát từ sâu thẳm trong nội tâm, từ tận đáy linh hồn——

Thơm quá.

Chỉ có thiên địa linh dược có lợi ích to lớn cho tu luyện mới có thể toả ra hương thơm hấp dẫn đến mức này.

Bạch Sương đội mưa lớn, lần theo mùi hương đột ngột bùng phát rồi lại trở nên mơ hồ như có như không, cuối cùng tìm đến một toà trạch viện.

Vì để an toàn, lần này cô không nương tay, ném thẳng một đạo linh thuật thăm dò về phía trước. Linh lực trong kinh mạch lập tức hao hụt một nửa.

Phản hồi từ linh thuật thăm dò là— không có bất kỳ dao động linh lực nào.

Bạch Sương mừng thầm trong lòng.

Bên cạnh thiên địa linh vật thường có cao nhân thực lực cường đại trấn thủ, đến lúc linh vật thành thục càng có khả năng thu hút vô số kẻ đến tranh đoạt. Không ngờ vận may của cô lại tốt đến vậy, không chỉ lấy được Đế Lưu Tương như mong muốn, mà còn có thể nhặt được một thiên địa linh vật quý giá mà không tốn chút công sức nào.

Vì phép lịch sự, Bạch Sương giơ tay gõ cửa.

Cô nghe thấy một giọng nói bên trong cất lên: “Mời vào.”

Giọng nói này rất dễ nghe, nhưng khi cô cố gắng lắng nghe thật kỹ để phân biệt xem đó là giọng người trẻ hay già, thì âm thanh ấy lại trở nên mơ hồ, không thể nắm bắt được bất cứ chi tiết nào.

Lòng cô chợt căng thẳng, nhưng nghĩ đến kết quả thăm dò không thể sai được, liền nhanh chóng yên tâm trở lại.

Bước vào trạch viện thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt, cơn mưa xối xả bên ngoài lập tức hoá thành một màn mưa bụi lất phất, khiến cô vô thức thốt lên một tiếng “Ồ?” đầy ngạc nhiên.

Tình huống như thế này chỉ có hai khả năng— hoặc là thiên địa linh vật ảnh hưởng đến khí hậu xung quanh, hoặc có người đã sắp đặt trận pháp tại đây để nhiễu loạn khí cơ.

Dù linh thuật thăm dò đã cho cô kết quả chắc chắn là trường hợp đầu tiên, nhưng khi đặt chân vào toà trạch viện này, Bạch Sương vẫn duy trì dáng vẻ yếu ớt, cố tình cất giọng dịu dàng dò hỏi chủ nhân nơi này— Dù không cảm nhận được dao động linh lực, nhưng câu “Mời vào” vừa rồi đã chứng minh rằng bên trong có người.

Kỳ lạ thay, cô lên tiếng hỏi han bằng giọng điệu yếu mềm như thế mấy lần, nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào, tựa như giọng nói vừa nghe thấy ngoài cửa chỉ là ảo giác.

Mùi hương dẫn đường cho cô cũng đã hoàn toàn biến mất.

Bạch Sương quan sát xung quanh. Một mặt là cửa, hai mặt là tường, chỉ có phía trước là một cây cầu. Trên cầu, sương trắng cuồn cuộn, che lấp tầm nhìn hoàn toàn, nhưng cũng là con đường duy nhất.

Bạch Sương cẩn thận đặt chân trần lên cây cầu—

Lạnh.

Cực kỳ lạnh.

Hàn khí như thể từ dưới chân cô lan dần lên, muốn đông cứng cả thân thể.

Bạch Sương nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau lập cập.

Chỉ một bước chân, vậy mà cô đã có cảm giác toàn thân tê dại, sắp đông cứng.

Đây chính là uy lực của thiên địa linh vật sao? Chỉ mới tiếp cận thôi mà đã khiến cô chịu gánh nặng nặng nề như vậy. Nhưng cũng chính điều này chứng minh rằng, thiên địa linh vật này thật sự vô cùng lợi hại.

Bạch Sương cắn chặt răng, cố gắng áp chế tiếng run rẩy ngày càng rõ rệt, lại bước thêm một bước nữa. Cơn lạnh càng khắc nghiệt hơn. Cô bắt đầu hối hận vì lúc trước do giày bị thấm nước mưa trở nên nặng nề, cô đã tiện tay ném đi mất.

Không biết bằng cách nào, cô đã bước được bước thứ ba. Chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu— cô nhất định phải đi đến tận cùng cây cầu này, phải xem thử nơi ấy rốt cuộc là gì.

Bạch Sương không biết mình đã đi bao lâu, có thể là một giờ, có thể là hai giờ. Cảm giác về thời gian đã hoàn toàn trở nên mơ hồ. Trong trí nhớ của cô, chỉ còn lại cơn lạnh đến mức khiến suy nghĩ cũng trở nên trì trệ.

Cuối cùng, đầu ngón chân cô chạm phải mặt đất bên kia cầu.

Cái lạnh đến cực điểm đột nhiên tan biến.

Bạch Sương ngã khuỵu xuống đất, phát ra một tiếng “bịch” nặng nề.

“Quá chậm.”

Một giọng nói vang lên phía trên cô.

Bạch Sương kiệt sức ngẩng đầu, rồi kinh ngạc nhận ra nơi mình đang đứng hoàn toàn khác biệt so với đầu bên kia cây cầu.

Người vừa cất tiếng nói mặc trường bào, dung mạo trẻ trung, tuấn tú. Ngồi trước một chiếc bàn cổ kính, cầm một quyển sách trong tay, chậm rãi ngước lên nhìn cô.

Hắn có một đôi mắt rất đẹp— đuôi mắt dài hơi xếch, hàng mi dày nửa che nửa đậy. Một bên mắt còn đeo kính độc nhãn, nhưng vẫn không thể giấu đi ánh nhìn sắc bén đến mức khiến người khác có cảm giác bị xuyên thấu.

Bạch Sương bị ánh mắt ấy quét qua, bỗng có ảo giác rằng chân thân của mình đã bị nhìn thấu hoàn toàn. Cô cúi đầu xuống, nhưng lập tức phát hiện ra mặt đất dưới tay cô hoàn toàn khô ráo.

Bạch Sương liếc sang bầu trời bằng khoé mắt. Trên cao, mưa vẫn trút xuống ào ào, nhưng nơi này dường như đã bị tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, như hai thế giới song song.

Đây không phải là trận pháp. Nếu là trận pháp, nó sẽ để lộ dao động linh lực, không thể nào thoát khỏi linh thuật thăm dò của cô được.

Một truyền thuyết xa xưa chợt hiện lên trong trí nhớ cô, có một lần nào đó, khi còn nhỏ, cô từng nghe trưởng bối nhắc đến trong lúc trà dư tửu hậu——

Tương truyền, khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, dù ở thế giới bên ngoài, vẫn có thể làm được những điều như “tuyết không vấy thân, mưa không thấm áo, đi mà không lưu dấu”. Những điều mà người khác dù cố gắng đến đâu cũng không thể làm được, với những đại lão ấy, lại dễ dàng như hít thở.

Nhưng cô chưa từng nghe nói có ai trong thế giới bên ngoài có thể chỉ dựa vào bản thân, không cần mượn trận pháp, mà có thể mở rộng phạm vi ảnh hưởng ra xung quanh, biến cả một vùng rộng lớn thành một phần của bản thân mình như thế này!

Cơn lạnh còn chưa hoàn toàn rút đi, nhưng ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu đã khiến cả người cô bốc lên một cơn nóng rần rần. Sự đối lập giữa lạnh và nóng làm mồ hôi rịn ra trên lưng.

Cô sẽ không xui xẻo đến mức này chứ? Mới chỉ vừa dấy lên một chút lòng tham, đã đụng ngay phải một siêu cấp đại lão rồi?!

Linh lực trong cơ thể đã cạn kiệt từ khi vượt qua cây cầu. Kinh mạch trống rỗng khiến cô cảm thấy vô cùng bất an.

Cô nhớ lại câu nói vừa rồi——

“Quá chậm.”

Không giống như đang tức giận vì cô xông vào đây, mà có vẻ giống như một trưởng bối đang kiểm tra hậu bối của mình hơn.

Trái tim Bạch Sương đập thình thịch. Giờ đây, cô không còn tâm trí đâu để duy trì vẻ ngoài yếu đuối nữa. Dù sao thì đó cũng chỉ là một lớp vỏ ngụy trang cô thường dùng, còn trong tình huống này, cô không có tâm trí mà để ý đến những chuyện đó.

Cô đánh bạo đáp lại: “Tiền bối, cây cầu đó quá lạnh, ta thật sự đã cố hết sức rồi.”

“Chẳng qua chỉ là chút hàn khí.” Người kia nói, “Hậu bối của Bạch Xà… càng ngày càng kém.”

Bạch Sương suýt chút nữa nhảy dựng lên vì hàm ý trong lời hắn nói.

Nhưng ngay giây tiếp theo, một nỗi sợ hãi sâu thẳm chợt dâng lên từ tận đáy lòng cô—

Bạch Sương rõ ràng vẫn duy trì hình dạng con người, vậy mà chỉ một ánh mắt đã bị nhìn thấu chân thân, thậm chí ngay cả chủng tộc của cô cũng bị đối phương chỉ ra chính xác!

Ngọn lửa tức giận vừa bùng lên trong lòng lập tức bị dập tắt. Giờ đây, cô chỉ còn biết lo lắng cho mạng nhỏ của mình— vị tiền bối xa lạ này rốt cuộc là một đại lão xuất thế từ nơi nào? Đáng sợ hơn nữa là… hình như đang rất không hài lòng với cô!

“Đừng ngồi dưới đất.” Khi tâm trí cô còn đang quay cuồng với vô số suy đoán hoang mang, giọng nói thản nhiên của vị tiền bối kia lại vang lên.

“Ngồi lên ghế.”

Cơ thể Bạch Sương phản ứng nhanh hơn đầu óc. Cô ngoan ngoãn ngồi vào chiếc ghế, đầu gối khép chặt, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, chẳng còn chút bóng dáng nào của vẻ yếu đuối giả tạo lúc đứng trước cánh cửa chạm trổ ban nãy. Giờ phút này, từng cử động của cô đều nghiêm chỉnh như một học sinh tiểu học.

Cô lén liếc mắt nhìn vị tiền bối kia, phát hiện khoé môi hắn hơi nhếch lên, dường như rất hài lòng với thái độ của cô. Ngay sau đó, cô thấy một tia sáng lướt qua chiếc ghế mình đang ngồi, quần áo ướt sũng trên người cô lập tức khô ráo trong chớp mắt.

Bạch Sương giật mình nhìn xuống chiếc ghế. Cô dồn chút linh lực còn sót lại vào mắt, và rồi—

Một mạng lưới trận pháp dày đặc hiện lên trước mắt.

Với kiến thức nông cạn của mình, cô chỉ nhận ra được… vài đường hoa văn.

Vì mục đích thẩm mỹ, nhiều trận pháp đã được điều chỉnh đường nét để liên kết với nhau, tạo thành một tổng thể hài hoà.

Nhưng Bạch Sương dám lấy toàn bộ tu vi và nhãn quan của mình ra thề— dù những trận pháp này đã được chỉnh sửa để trông đẹp mắt hơn, nhưng hiệu quả của chúng vẫn không hề suy giảm. Chẳng hạn như thuật “Trừ Thuỷ” trên người cô lúc này!

Nhưng mà… rốt cuộc là ai lại xa xỉ đến mức khắc đầy hoa văn— à không, trận pháp— lên một cái ghế bình thường như thế này chứ?!

Nơi trọng địa cấm khu của tộc cô cũng chỉ bày bố từng này tầng trận pháp thôi, mà còn không được tinh mỹ đến thế!

Tiền bối! Đây chỉ là một cái ghế thôi mà!

Chỉ là một cái ghế bình thường thôi đó, tiền bối!!!

Có lẽ vì biểu cảm của cô quá mức kinh ngạc, vị đại lão thần bí kia liếc nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc rõ rệt.

“Có gì không đúng sao?”

Bạch Sương: “……”

Cô gồng mình kiềm chế cơn xúc động muốn trộm một cái ghế từ đây mang về, rồi cung kính đáp: “Vãn bối chưa từng thấy loại gỗ bình thường nào lại có thể khắc nhiều trận pháp đến vậy, hơn nữa còn được kết hợp tinh xảo như thế này.”

“Ngươi nhận ra được bao nhiêu trận pháp?” Vị tiền bối kia hỏi tiếp.

Cô chỉ nhận ra năm cái, cái thứ sáu và thứ bảy thì có chút quen mắt, cái thứ tám chỉ từng thoáng thấy lướt qua, cơ bản là không nhớ rõ gì cả.

Nhưng cô chợt nhớ đến lời chê bai vừa nãy—hậu bối của Bạch Xà càng ngày càng kém.

Liền quả quyết đáp: “Tám!”

“Vẽ ra xem nào.”

Bạch Sương: “???”

“…A?” Cô vô thức phát ra một âm tiết run rẩy.

Sớm biết tiền bối sẽ kiểm tra kiến thức, cô đã không mạnh miệng rồi!!

Cứu mạng, cô chỉ nhận ra năm cái rưỡi thôi! Không thể nhiều hơn được nữa!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play