[Sao tự nhiên trời lại mưa rồi?]
Trên tàu cao tốc, Cố Hồng Ảnh giơ tay giả vờ vuốt tóc, nhưng thực chất là chọc chọc vào Tam Thanh đang ngồi xổm trên đỉnh đầu cậu, hoàn toàn vô hình trong mắt người thường.
[Mình có cảm giác cơn mưa này có gì đó không ổn!]
[Tam Thanh, cậu có đó không?]
[Tam Thanh?]
[Tam Thanh, mưa to quá này!]
[Tam Thanh! Tam Thanh! Cậu nghe thấy mình nói không? Sao không trả lời vậy?]
Tam Thanh: “……”
Nó khẽ nhích sang bên cạnh, tránh khỏi ngón tay đang quấy rầy của Cố Hồng Ảnh, vẻ mặt tràn đầy bất lực.
Sai lầm lớn nhất của nó là vì bị nghi ngờ quá nhiều nên bực mình, bèn vung móng một phát đá văng Cố Hồng Ảnh vào thẳng trường thi mà chẳng cho người ta kịp chuẩn bị, thế là phải chịu trách nhiệm theo sát toàn bộ hành trình.
Sai lầm thứ hai là vì nghi ngờ chất lượng sản phẩm của Côn Luân, thế là túm ngay Cố Hồng Ảnh lấy máu kiểm chứng, kết quả lại tạo ra một mối liên kết đặc biệt mang tên [Thông Tiếng Lòng] kéo dài suốt 24 giờ.
Sai lầm cuối cùng là vì lo sợ Cố Hồng Ảnh sẽ chán ngán suốt mấy chục tiếng trên tàu, nên lại dùng tạm chức năng này để kể chuyện và giải thích quy tắc của thế giới bên trong cho cậu ta…
Và thế là, nó vô tình đẩy chính mình vào hố sâu không đáy———
Cố Hồng Ảnh———là một con vẹt biết nói!!
Tam Thanh đã rất lâu rồi không phải nói một lèo nhiều lời như vậy, còn Cố Hồng Ảnh thì chẳng khác nào một “Bách khoa toàn thư biết nói” di động, với vô số câu hỏi không hồi kết.
Tam Thanh từ trên đầu cậu ta lật người lại, khuôn mặt lông xù lộ rõ vẻ đau khổ. Không sao, chỉ còn vài tiếng nữa thôi… Một khi [Thông Tiếng Lòng] kết thúc, đầu óc nó sẽ lại được yên tĩnh.
Chờ đến ngày Cố Hồng Ảnh tốt nghiệp, nó nhất định sẽ phát đoạn cảnh cậu ta hoảng loạn chạy tán loạn trên núi hoang lên màn hình lễ đường, bật lặp lại một trăm lần cho toàn trường chiêm ngưỡng!
[Mình biết cậu nghe thấy mà!]
[Tam Thanh! Tam Thanh! Tam Thanh———]
.....Lại nữa rồi.
Khuôn mặt của Tam Thanh lúc này đã chuyển từ đau đớn sang tê dại.
Việc gửi thư từ thế giới bên trong đến thế giới bên ngoài khiến linh lực của nó bị áp chế, chủ yếu dựa vào [Thiên Phú]. Khả năng này cho phép mỗi bức thư của nó trở thành một “mỏ neo”, giúp nó có thể tự do di chuyển giữa các điểm neo đó. Nhưng sai lầm nghiêm trọng nhất của nó chính là đã chọn Linh Trang của Cố Hồng Ảnh làm điểm neo cuối cùng, rồi vì sai lầm của bản thân mà lại bị buộc phải tạm thời kết nối với cậu ta…
[Tam Thanh! Tam Thanh! Nhìn mưa kìa~]
——— Đây chính là quả báo của nó!!
Tam Thanh thở dài một hơi thật dài, thật sâu…
Trong thế giới bên ngoài, nơi linh lực bị áp chế, từng chút linh lực có thể điều động trong cơ thể đều vô cùng quý giá, chẳng ai tùy tiện sử dụng. Trái lại, đám nhóc con vừa nhận được thông báo trúng tuyển dường như chẳng hề có cảm giác bị áp chế, linh giác thậm chí còn nhạy bén hơn.
Nhìn vào mức độ sáng của linh ngẫu cũng đủ thấy thiên phú của Cố Hồng Ảnh không hề thấp. Cậu ta vừa mới kiểm tra thuộc tính linh lực chưa bao lâu, linh giác vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, mẫn cảm một chút cũng là điều bình thường.
Tam Thanh dùng tâm thanh giải thích tình huống cho cậu ta.
[Loại mưa kỳ lạ này khi bám lên da người sẽ khiến cơ thể cảm thấy lạnh lẽo, người có sức đề kháng kém thậm chí có thể bị cảm sốt, nhưng nhìn chung cũng không phải mối đe dọa quá lớn, không cần quá bận tâm.]
[Nhưng trận mưa này không giống với loại mưa khiến người ta sinh bệnh.]
Lần này, giọng điệu của Cố Hồng Ảnh trong tâm thanh hiếm hoi trở nên nghiêm túc —
[Ta không thể diễn tả được, nhưng nhìn cơn mưa này, trong lòng bỗng thấy rất buồn, cứ như có thứ gì đó… đã biến mất.]
Tim Tam Thanh đột nhiên giật thót.
Nó chậm rãi nhắm mắt, chiếc lông vũ đỏ trên đỉnh đầu khẽ rung động theo một quy luật kỳ lạ, những điểm sáng trắng mà người thường không thể nhìn thấy bắt đầu lan tỏa ra từ thân thể nó.
Thời gian dường như kéo dài thật lâu, lâu đến mức Cố Hồng Ảnh có thể cảm nhận được sinh vật nhỏ trên đầu mình ngày càng căng thẳng, móng vuốt nhỏ vô thức bấu chặt lấy tóc cậu.
[Có chuyện gì sao?]
Cố Hồng Ảnh hỏi trong tâm trí.
Tam Thanh trên đầu dường như lại càng căng thẳng hơn.
Cố Hồng Ảnh nhẹ nhàng đưa tay lên, nhấc sinh vật nhỏ bông xù khỏi đầu mình, đặt vào lòng bàn tay.
Lần đầu tiên trên suốt chặng đường này, cậu không cất tiếng bằng tâm thanh nữa. Cậu chỉ lặng lẽ ôm lấy Tam Thanh đang run lên khe khẽ trong lòng bàn tay.
Mãi lâu sau, quả cầu lông mềm mại trong lòng bàn tay mới dần thả lỏng, từ từ co lại thành một khối mềm oặt.
Cố Hồng Ảnh nghe thấy tâm thanh của nó, giọng điệu chất chứa đau thương—
[Phượng hoàng cuối cùng của thế giới bên trong… đã rời đi rồi.]
Cố Hồng Ảnh khẽ sững sờ.
Từ những câu chuyện trên suốt chặng đường đi, cậu đã biết rằng trong thế giới bên trong có một quy ước bất thành văn— những sinh linh đã khuất không được nhắc đến bằng từ “chết”, chỉ có thể dùng từ “rời đi” để thay thế. Như thể vào một ngày nào đó, một giờ nào đó, một khoảnh khắc nào đó… những người bạn cũ đã không còn trên thế gian này… vẫn có thể quay về.
-
Vừa bước ra khỏi “bức tường nền”, Ngu Đồ liền gặp phải cơn mưa xối xả.
Nhờ có gốc cây khổng lồ trong quán trà, chỉ vài giọt lác đác rơi xuống nền đá trắng, nhưng chỉ mấy giây sau, ngay cả hai ba hạt mưa cũng không còn.
Thế nhưng, vừa bước qua chiếc cầu ngắn, không gian giữa cầu và cổng chính lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác—trên không, mưa như trút nước, nhưng khi rơi vào khuôn viên này lại chỉ còn là làn mưa bụi lất phất, chỉ đủ thấm ướt nhẹ mặt đá trắng.
Ngu Đồ thoáng ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ lại thì nơi này vốn dĩ đã lộ rõ sự bất thường, mưa rơi vào đây có phản ứng khác biệt cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ?
Mưa quá lớn mà hắn lại không mang ô, thế nên cũng chẳng buồn đi tiếp, tùy tiện kéo một chiếc ghế ra ngồi đợi trời tạnh.
Cơn mưa dai dẳng suốt hơn một giờ đồng hồ, Ngu Đồ ngồi chờ đến phát chán, bèn quay lại “bức tường nền”. Hắn tùy tiện chọn một cuốn sách trên kệ dưới ánh sáng mờ tối, rồi cầm ra ngoài đọc. Cuốn sách toàn những cổ tự khó hiểu, hắn đọc được mà cũng như không, đành vừa đọc vừa tra cứu trên điện thoại.
Cách đọc này tuy có chút vất vả, nhưng càng đọc, hắn lại càng cảm thấy hứng thú. Cho đến khi một tiếng gõ cửa vang lên, hắn mới giật mình tỉnh táo.
Trong khoảnh khắc, hắn không phân biệt được mình đang ở căn nhà nhỏ hay trong quán trà, nhưng theo phản xạ vẫn lên tiếng: “Mời vào.”
Cánh cửa gỗ chạm trổ bị đẩy ra, qua chiếc cầu ngắn, Ngu Đồ nhìn thấy một bàn tay mảnh khảnh, sau đó, chủ nhân của bàn tay cũng hiện ra trọn vẹn.
Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Mái tóc đen dài, váy trắng nhẹ bay, dung nhan tựa hoa nguyệt. Sắc đẹp của cô không mang nét quyến rũ nguy hiểm, mà dịu dàng đến mức khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
Có lẽ vì cơn mưa bên ngoài quá lớn, tóc và váy cô đều ướt sũng, dán chặt lên thân mình, trông có chút chật vật và yếu ớt, dễ dàng khơi gợi lòng thương xót.
Nhưng Ngu Đồ lại chẳng có chút tâm tư nào để thương hoa tiếc ngọc.
Hắn nắm chặt cuốn cổ thư trong tay, cảnh giác trong lòng lập tức dâng cao.
Giờ hắn chỉ mong cô gái kỳ lạ này chỉ là một kẻ đi lạc trong rừng, thấy nhà cửa bèn ghé vào trú mưa, chứ không phải sinh vật nào đó có liên quan đến thế giới bên trong.
Nhưng rõ ràng, mọi chuyện luôn có xu hướng phát triển theo chiều hướng tệ nhất——
Vừa bước vào, cô gái kia đã khẽ “ồ” lên một tiếng, ngạc nhiên trước cơn mưa bụi nhẹ hẫng khác biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, sau đó lại nở một nụ cười đầy thích thú.
Tim Ngu Đồ chìm xuống.
Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến.
“Có ai ở đây không?” Giọng cô ta nhu nhu nhược nhược hỏi, “Chủ nhân của nơi này… có ở đây không?”
Có lẽ do đã nhìn cô gái kia quá lâu, Ngu Đồ bỗng cảm thấy đôi mắt nóng rực. Hắn nhắm lại rồi mở ra lần nữa, và trước mắt là một cảnh tượng khiến tim hắn như ngừng đập——
Cô gái kia trong bộ váy trắng, thoạt nhìn yếu đuối ấy, mái tóc dài buông xõa qua vai, trượt xuống eo, xuôi qua hông, rồi kéo dài xuống tận mặt đất.
Từ suối tóc đen nhánh lê thê ấy, một chiếc đuôi rắn to lớn phủ đầy vảy thô ráp chậm rãi trườn ra, kéo dài từ trước cầu cho đến tận bên ngoài cánh cửa chạm trổ.
Cô ta ngẩng đầu lên, hai chiếc răng nanh sắc nhọn nhô ra từ đôi môi mềm mại, đôi mắt giờ đây đã hóa thành đồng tử dọc lạnh lẽo, dõi thẳng về phía trước, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước: “Chủ nhân của nơi này, đang ở đâu nha?”
Chiếc đuôi rắn thô ráp ma sát với nền đá trắng, phát ra âm thanh rin rít chói tai, như tiếng báo hiệu của một loài rắn trước khi săn mồi.
Sau khi cơn nóng rực nơi đôi mắt dịu đi, trong tầm mắt Ngu Đồ vẫn chỉ còn lại một cô gái trong bộ váy trắng, dịu dàng mà không có chút gì bất thường.
Cô ta đi chân trần, từng bước đặt lên cây cầu ngắn, làn mưa bụi lấm tấm vương lên hàng mi đen, khiến giọng nói của cô ta lại càng thêm mềm mại:
“Ta muốn cảm ơn thật tốt… ân tình cho ta trú mưa này.”