"Bạn học Ngu Đồ, cảm ơn em đã đóng góp cho công cuộc bảo vệ động vật quý hiếm."
Một người đàn ông trong bộ đồng phục cảnh sát bắt tay với Ngu Đồ, "Mấy chục năm nay chưa từng nghe nói trên núi hoang có báo đen xuất hiện, nhưng thị trấn này về đêm vẫn nên cẩn thận. Sau này em đừng một mình ra ngoài đi dạo nữa."
Người cảnh sát nhìn cậu thiếu niên trước mặt, chỉ vừa mới trưởng thành, đúng độ tuổi hiếu kỳ nhất. Không biết là may mắn hay xui xẻo, nửa đêm mất ngủ ra ngoài đi dạo, lại gặp ngay một con báo đen, sợ đến mức ngã dúi dụi, thương tích đầy mình.
Nhưng kỳ lạ là con báo đen kia trước khi kịp gây nguy hiểm đã bị một đám dây leo quấn chặt tứ chi và cổ, sau đó hoảng loạn đâm đầu vào gốc cây rồi ngất luôn tại chỗ.
Lúc đầu nghe tin, cả cảnh sát lẫn các chuyên gia bảo tồn động vật đều có cùng một suy nghĩ——
Hoang đường.
Thế nhưng khi đến tận nơi, kiểm tra tất cả các khả năng có thể xảy ra, bọn họ phát hiện ra rằng, dù lời giải thích này có khó tin đến đâu, nó vẫn chính là sự thật.
Chẳng lẽ lại nói rằng cậu thiếu niên gầy gò này đã dùng mấy sợi dây leo nhỏ xíu để vật lộn với một con báo đen trưởng thành, rồi siết cho nó bất tỉnh sao?
Chưa kể toàn thân cậu ta đều là vết trầy xước do té ngã, chỉ riêng giả thiết này thôi đã còn khó tin hơn cả chuyện báo đen tự đâm đầu vào cây nữa.
Ngu Đồ ngoan ngoãn gật đầu: "Hôm nay em bị mất ngủ, ra ngoài đi dạo một chút thôi. Sau này em sẽ cẩn thận hơn, không đi lung tung nữa."
Hắn quay đầu nhìn về phía Hắc Báo, lúc này đang bị các chuyên gia bảo tồn động vật buộc chặt lên cáng, lưỡi lè ra ngoài, hai mắt trợn trừng: "Các chuyên gia định xử lý nó thế nào ạ?"
Một ông lão tóc hoa râm, được gọi là Giáo sư Tần, nghe vậy thì bật cười: "Trước tiên sẽ đưa nó về trạm bảo tồn để kiểm tra sức khỏe. Nếu có vấn đề gì, bọn ta sẽ chữa trị xong rồi mới thả nó về rừng."
"Nói thật lòng, bao nhiêu năm làm công tác bảo tồn động vật, tôi chưa từng thấy con báo nào tự đâm đầu vào cây mà ngất xỉu cả…"
Giáo sư Tần vừa nói vừa quan sát con báo đen đang nằm bất động trên cáng, trong mắt dần hiện lên chút lo lắng, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
"Nhìn bộ lông nó bóng mượt thế kia, cũng không giống một con có vấn đề về trí tuệ… Nhưng sao lại xảy ra chuyện này được chứ?"
"Biết đâu lúc trước nó thông minh, chỉ là dạo gần đây đột nhiên bị dở hơi thôi!" Viên cảnh sát nãy giờ trò chuyện với Ngu Đồ chen vào một câu, "Tôi từng nghe qua chuyện ‘ôm cây đợi thỏ’, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến ‘ôm cây đợi báo’ đấy!"
Ngu Đồ: "…"
Hắn chột dạ đến mức không dám lên tiếng.
Lúc này, trợ lý của Giáo sư Tần đã chụp ảnh con báo đen từ đủ mọi góc độ, thu thập xong tài liệu mới nhập hội trò chuyện: "Nếu đúng là có vấn đề về thần kinh thật, vậy thì không thể thả về rừng được nữa. Chỉ có thể gửi nó đến sở thú, chí ít cũng đảm bảo nửa đời sau được ăn no ngủ kỹ."
"Báo đen là động vật thuộc danh sách bảo vệ cấp một quốc gia, hơn nữa còn là loài nguy cấp."
Vị trợ lý trẻ tuổi cười tủm tỉm: "Cảm ơn cậu nhé! Nhờ có cậu mà bọn tôi lại có thêm một mẫu nghiên cứu thú vị!"
Ngu Đồ: "Không có gì."
Sau khi xác nhận lại toàn bộ sự việc, đội cứu hộ động vật liền rời đi, để lại nhóm cảnh sát tiếp tục căn dặn Ngu Đồ. Họ nhấn mạnh rất nhiều lần rằng hắn không được một mình ra ngoài vào ban đêm nữa, rất nguy hiểm.
Hắn ngoan ngoãn gật đầu cam đoan, hứa đi hứa lại rằng từ nay sẽ không tái phạm nữa. Đến khi làm xong ghi chép và đảm bảo rằng hắn không gặp chấn thương nghiêm trọng, nhóm cảnh sát mới chịu rời đi.
Tiễn mọi người xong, Ngu Đồ không quay về căn nhà nhỏ mình đang ở mà đi thẳng đến quán trà vốn định đến vào tối hôm qua.
-
Quán trà nằm sâu trong con phố tĩnh lặng nhất của thị trấn, cách căn nhà đầu tiên ở đầu phố một khoảng rất xa, giữa hai bên còn ngăn cách bởi một khu rừng hòe rậm rạp.
Khi đến trung tâm khu rừng, Ngu Đồ liền trông thấy một cánh cổng gỗ chạm khắc hoa văn cổ kính, hai bên cổng kéo dài ra những bức tường xám xanh, vây kín cả một khoảng sân rộng.
Nói đây là quán trà, nhưng so với quán trà, nó trông càng giống một dinh thự tư nhân hơn.
Ngu Đồ đưa tay đặt lên hoa văn chính giữa cổng.
"Cạch—" Một tiếng vang nhỏ khẽ vọng ra, ngay sau đó, cánh cổng chậm rãi mở ra hai bên, để lộ cảnh sắc bên trong.
Ngu Đồ đến thị trấn này mới chỉ mười ngày, trước thì bị ép tiếp nhận một nhiệm vụ cứu thế bất đắc dĩ, sau lại bận rộn tìm cách ổn định chỗ ở.
Ngay khi vừa mới thở phào thì bất ngờ đụng phải nam chính, rồi đến chuyện kiểm tra linh lực, nhận được thư báo trúng tuyển, tham gia bài kiểm tra nhập học… Tất cả mọi thứ dồn dập đến mức hắn không có nổi một phút rảnh rỗi.
Lần duy nhất hắn ghé qua quán trà này là ngay ngày đầu tiên đến đây, khi ấy hắn chỉ kịp xác nhận vị trí của nó rồi lại vội vã rời đi.
Bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội khám phá nơi này.
Vừa bước qua cổng, Ngu Đồ liền thấy mặt đất được lát bằng những phiến đá trắng tinh.
Đi thêm chục bước, trước mắt xuất hiện một chiếc cầu nhỏ.
Cầu rất ngắn, người bình thường chỉ cần ba đến năm bước là có thể đi từ đầu này sang đầu kia. Bên dưới có dòng suối chảy róc rách, nhưng trên mặt nước lại phủ một lớp sương mỏng, che khuất tầm nhìn xuống phía dưới.
Đi qua chiếc cầu, Ngu Đồ trông thấy một vài bộ bàn ghế gỗ được đặt rải rác trong sân.
Chúng có vẻ đã khá cũ kỹ, trên thân mang theo dấu vết của thời gian, tỏa ra một cảm giác hoài cổ và tĩnh lặng.
Sau lưng những bộ bàn ghế này là một 'bức tường nền'.
Nhìn xuống dưới, phần chân tường cắm sâu vào lòng đất.
Nhìn lên trên, bề mặt tường mọc ra nhiều nhánh cây um tùm, xanh tốt đến mức che khuất cả bầu trời bên trên quán trà.
Theo lẽ thường, một bức tường bao phủ bởi cành lá xum xuê thế này lẽ ra phải mang đến cảm giác áp bức, trầm ngột.
Thế nhưng, khi thực sự đứng dưới bóng cây ấy, từng tia nắng nhỏ xuyên qua kẽ lá rọi xuống mặt đất, tạo thành những đốm sáng li ti, khiến cả không gian trở nên vô cùng yên bình.
Ngu Đồ tùy tiện kéo một cái ghế, ngồi xuống, ngửa đầu nhìn tán cây xanh mướt phía trên.
Hắn không biết đây là loại cây gì, chỉ biết nó không phải cây hòe.
Nhưng khi ở dưới bóng cây này, hắn lại có một cảm giác an tâm lạ kỳ.
Những cơn đau trên người dường như cũng dịu bớt đi.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng giây phút tĩnh lặng hiếm hoi này.
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được có thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống mi mắt mình.
Ngu Đồ đưa tay chạm vào.
Là…một chiếc lá cây.
Đó là một chiếc lá rất đẹp. Hình dáng đẹp. Màu sắc đẹp. Mang theo sức sống căng tràn.
Ngu Đồ kẹp chiếc lá giữa hai đầu ngón tay, nhưng ngay khi vừa chạm vào, chiếc lá liền tan rã thành từng đốm sáng màu lục nhạt, rồi hòa vào trong mắt hắn.
Ngay khoảnh khắc đó, thế giới trước mắt hắn thay đổi.
Những thứ vốn không tồn tại trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện.
Những sợi dây leo xanh biếc quấn quanh thân cây trong quán trà…
Những hoa văn chi chít, khó phân biệt được trên những bộ bàn ghế cổ xưa…
Và… một điểm bất thường trên 'bức tường nền', nơi vốn chỉ nên là một thân cây bình thường.
Chỉ nhìn trong chốc lát, Ngu Đồ đã cảm thấy đôi mắt nóng rực như bị lửa thiêu đốt. Hắn vội nhắm mắt, dừng lại vài giây rồi mới từ từ mở ra, tất cả dị tượng đều biến mất.
Nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ nơi có sự dao động kỳ lạ trên 'bức tường nền' ấy.
Không chần chừ, Ngu Đồ đi tới, giơ tay chạm vào—
Ngay lập tức, cả thế giới xoay tròn.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện tại một nơi hoàn toàn xa lạ.
Khác hẳn với không gian rộng rãi, sáng sủa bên ngoài, nơi này mang theo một cảm giác trầm lặng và u ám.
Ánh sáng vàng vọt rọi xuống những giá sách cũ kỹ xếp thành từng hàng dài, dần dần chìm vào bóng tối sâu thẳm, nơi mà ánh sáng không thể chạm tới.
Trên những chiếc giá ấy đặt đủ loại vật phẩm—
Có thứ trông như cổ vật từ thời xa xưa.
Có thứ giống hệt những món đồ nhỏ bày bán ở quán ven đường.
Lại có những viên đá, cành cây chẳng khác nào đồ nhặt bừa từ trong núi sâu.
Nhưng dù là gì đi nữa, tất cả đều bị phủ bởi một lớp bụi mỏng.
Ngu Đồ cúi xuống, phát hiện túi áo của mình đang phát sáng.
Là… Đế Lưu Tương.
Hắn lấy vật nhỏ hình quả ô liu ấy ra.
Lớp màng mỏng trong suốt bao quanh bề mặt của Đế Lưu Tương dường như không có gì khác thường, nhưng bên trong—
Dòng chất lỏng màu bạc đang chảy cuộn dữ dội. Ánh sáng từ nó dần lan rộng, càng lúc càng sáng. Chỉ trong giây lát, Đế Lưu Tương trên tay hắn sáng rực như một mặt trời thu nhỏ.
Nguồn năng lượng trong Đế Lưu Tương đang bị rút đi với tốc độ kinh khủng.
Tối qua, Ngu Đồ chỉ hấp thụ một phần nhỏ trong đó đã đủ để dễ dàng hạ gục con báo đen.
Nhưng bây giờ nếu tốc độ này tiếp tục, nhiều nhất mười giây nữa, Đế Lưu Tương sẽ hoàn toàn cạn kiệt.
Là chủ nhân của nó, Ngu Đồ hoàn toàn có thể ngăn chặn quá trình hao hụt này, nhưng hắn không làm thế.
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn Đế Lưu Tương trong tay mình, từ rực rỡ trở nên mờ nhạt, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.
Khoảnh khắc nó biến mất, không gian xung quanh cũng thay đổi. Ánh sáng u ám dường như sáng lên một chút. Trên chiếc giá đầu tiên, một ngọn đèn bỗng nhiên lóe sáng.
Chỉ là ánh lửa rất nhỏ, yếu ớt đến mức chỉ cần thổi nhẹ cũng có thể tắt ngay.
Ngu Đồ tiến lại gần.
Đó là một chiếc đèn đồng xanh được chế tác tinh xảo. Đế đèn là hình một con phượng hoàng đang dang cánh, mà ngọn lửa nhỏ bé kia đang bập bùng ngay tại tim nó.
Mơ hồ đâu đó, Ngu Đồ cảm thấy bản thân vừa thiết lập một mối liên kết sâu sắc hơn với quán trà này
Nhưng cụ thể là gì, hắn nhất thời không thể nói rõ.
Trên cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn phức tạp, từng đường nét tinh xảo chợt tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh sáng ấy lại nhanh chóng lặn mất. Cùng lúc đó, ngọn lửa yếu ớt trong chiếc đèn đồng phượng hoàng cũng vụt tắt.
Ánh sáng lờ mờ vừa mới sáng lên được chút ít lại trở về vẻ tối tăm ban đầu.
Trên chiếc đèn đồng xanh, một lớp bụi mỏng lặng lẽ phủ lên lần nữa.
Kỳ lạ thật.
Ngu Đồ vươn tay định chạm vào chiếc đèn, nhưng đột nhiên—
Trong tầm mắt hắn xuất hiện một thứ gì đó.
Một sợi xích lay động nhẹ nhàng, cuối dây là một chiếc lá xanh biếc.
Hắn không biết khi nào đã vô thức hóa thân thành hình người của viên ngọc.
Cảm giác mắt có chút không thoải mái, Ngu Đồ tháo chiếc kính độc nhãn xuống, đưa tay xoa nhẹ rồi mới đeo lại.
Chiếc kính này vốn chỉ là một mánh nhỏ của hắn—
Một khi biểu cảm thay đổi quá mức, kính sẽ dịch chuyển một chút, giúp hắn lập tức nhận thức được và điều chỉnh lại thần sắc.
Lướt nhìn những giá trưng bày gần đó, ánh mắt hắn vô tình dừng lại ở vài món đồ rất quen thuộc.
Những món "báu vật" mà hắn từng thu thập thuở bé.
Một viên đá có hình dáng kỳ lạ nhưng cực kỳ đẹp mắt, một cành cây nhỏ thẳng tắp, một đóa mai nhiều cánh đã được ép khô
Ngu Đồ: "…"
Ban đầu là kinh ngạc, sau đó là trầm mặc.
Hắn không hề có bất kỳ ký ức nào về việc những món đồ này liên quan đến nơi đây.
Nhưng tại sao chúng lại xuất hiện trên những giá trưng bày này?
Rõ ràng… chúng đã bị vứt bỏ từ lâu.
Đây là gì? Những thứ đã mất, giờ trở lại sao?
Ngu Đồ lặng lẽ vươn tay ra.
Ký ức thời thơ ấu dường như được đánh thức trong khoảnh khắc này.
Thế nhưng, sau khi nhìn ngắm hồi lâu—
Hắn không hề đưa tay nhặt lấy bất kỳ món đồ nào.
Vì tất cả… đều đã là chuyện của quá khứ.
Một quá khứ… rất rất lâu rồi.
Những món đồ này xuất hiện như một bí ẩn khổng lồ, Ngu Đồ chỉ mới nắm được một sợi dây rối ren trong mê cung ấy, còn chưa thể làm rõ hết mọi manh mối đang đan xen chồng chéo.
Nhưng ít nhất…đã nhìn thấy chúng. Và điều đó khiến hắn rất vui.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, hiện ra một nụ cười nhẹ. Tương lai vẫn còn dài… Hắn sẽ có đủ thời gian để làm sáng tỏ mọi chuyện.
Ngu Đồ xoay người rời đi. Xuyên qua 'bức tường nền', trở lại không gian quán trà.
Những vệt sáng lốm đốm trên nền đá trắng đã biến mất, thay vào đó là những điểm tròn sẫm màu.
Khoảnh khắc trước trời còn xanh ngắt, khoảnh khắc sau mưa lớn đã ào ạt trút xuống.
Chỉ trong nháy mắt———cả đất trời hóa thành một màn nước bạc xối xả.