Có một khoảnh khắc, Ngu Đồ thực sự hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Nhưng cảm giác mềm mại, hơi lành lạnh của vật thể hình ô liu trong tay cùng cơn đau nhức ở xương sườn nhắc nhở hắn rằng—tất cả đều là thật.

Ngu Đồ: “……”

Xong đời rồi!!!

Tại sao bài kiểm tra nhập học của hắn lại nguy hiểm như thế này?! Chỉ nghe cái tên "Kẻ cướp đoạt" thôi đã biết không phải thứ gì tốt lành!

Dù đầu óc còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng hành động của hắn lại nhanh nhạy đến bất ngờ. Hắn lập tức quơ lấy một đôi giày thể thao trên kệ, một tay nắm chặt Đế Lưu Tương, tay còn lại giữ chặt Linh Trang, ngay cả bộ đồ ngủ cũng không kịp thay, lập tức phóng như bay về phía quán trà.

Ngu Đồ không biết kẻ cướp đoạt kia là ai, thuộc chủng tộc nào, nhưng xung quanh căn nhà nhỏ của hắn đa số đều là người già đã lớn tuổi. Ngu Đồ sợ rằng nếu bài kiểm tra thất bại, không chỉ mình hắn gặp nguy hiểm mà ngay cả hàng xóm láng giềng cũng sẽ bị liên lụy. Do đó, phản ứng đầu tiên của hắn là chạy đến trà quán—nơi hẻo lánh hơn nhiều so với căn nhà nhỏ này.

Ngu Đồ mới chạy được ba con phố, liền cảm giác có ai đó bám theo sau mình.

Ban ngày Tam Thanh đã giải thích cho hắn về bức màn ngăn cách giữa hai thế giới. Bất kể chủng tộc nào, chỉ cần bước qua thế giới trong đến thế giới bên ngoài, linh lực sẽ bị khóa lại.

Người có thể đốt cháy cả một tòa nhà trong thế giới bên trong, khi qua thế giới bên ngoài cùng lắm chỉ có thể châm lên một ngọn lửa nhỏ như nến; người có thể điều khiển dòng nước, sau khi vượt qua bức màn thì chỉ có thể khiến dòng nước chảy lệch hướng một chút... Vì thế, nhân tộc đến thế giới bên ngoài cũng chẳng khác gì người thường.

Nhưng phiền phức nhất chính là nếu trong thế giới bên trong gặp phải Tinh Quái—cách gọi chung của yêu tinh và quỷ quái. Bọn chúng tuy cũng không thể sử dụng linh lực, nhưng đặc tính chủng tộc và thiên phú của chúng vẫn có thể phát huy tác dụng.

Cảm giác về ánh mắt bám theo từ phía sau ngày càng rõ ràng, Ngu Đồ bắt đầu nghĩ đến khả năng xấu nhất——kẻ theo đuôi hắn không phải nhân tộc.

Băng qua con hẻm ở phố thứ tư, vừa đến một khu đất trống, phía sau liền vang lên tiếng gió rít. Phản xạ đầu tiên của Ngu Đồ là né tránh, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh!

Bịch!

Hắn bị quật ngã xuống đất, cằm, khuỷu tay, đầu gối va chạm mạnh với mặt đất, da trầy xước, mùi máu tươi nhàn nhạt lan ra.

Một móng vuốt lông xù đè lên cổ hắn, đầu móng vuốt sắc nhọn chạm vào động mạch.

“Thằng nhóc thối! Giao Đế Lưu Tương ra đây!” Giọng nói phía sau gằn lên, đầy đe dọa. “Không thì tao giết mày!”

Đế Lưu Tương là tinh hoa ngưng tụ từ ánh trăng, cứ sáu mươi năm mới xuất hiện một lần, vị trí rơi xuống hoàn toàn ngẫu nhiên. Khi bị nhặt lên, nó sẽ tự động nhận chủ, chỉ khi chủ nhân tự nguyện từ bỏ quyền sở hữu, Đế Lưu Tương mới trở thành vật vô chủ. Nếu cưỡng ép cướp đoạt, hiệu quả sẽ giảm đi một nửa.

Đế Lưu Tương vốn chỉ xuất hiện vào ngày mười lăm tháng bảy mỗi sáu mươi năm một lần, nhưng lần này lại đột ngột giáng xuống sớm gần một tháng. Hắc Báo lo lắng có biến cố gì đó nên đã sớm ra khỏi thế giới bên trong để chuẩn bị. Không ngờ vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu, gã đã tình cờ gặp được Đế Lưu Tương, hơn nữa khối lớn nhất còn rơi ngay gần chỗ gã trú thân.

Đây chẳng khác nào một món quà mà ông trời ban tặng cho gã!

Đồng tử Hắc Báo co lại, chiếc đuôi không ngừng vẫy đập sau lưng, cả người gã rơi vào trạng thái hưng phấn tột độ. Móng vuốt sắc bén khẽ bấu xuống, né tránh động mạch nhưng vẫn để lại một vết cắt nhỏ trên cổ Ngu Đồ.

"Kiên nhẫn của tao không được tốt lắm đâu, giao Đế Lưu Tương ra ngay!"

Hôm nay, Ngu Đồ đã trải qua quá nhiều chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng, đáng lẽ hắn phải cảm thấy sợ hãi, nhưng vào giờ phút này, đầu óc hắn lại vô cùng tỉnh táo.

Hắn cảm nhận được máu từ vết thương trên cổ thấm ướt cổ áo ngủ, từng chút từng chút lan ra, chạm đến viên ngọc kỳ lạ.

Ngay sau đó… Đế Lưu Tương trong tay bỗng nhiên phát ra hơi ấm.

Một trực giác kỳ lạ nảy lên trong lòng—hắn đang hấp thụ Đế Lưu Tương.

Ngu Đồ không để lộ sơ hở, cố tình kéo dài thời gian: "Tại sao ngươi lại muốn Đế Lưu Tương?"

"Thảo mộc bổ mệnh, yêu tộc bổ vận, nhân loại bổ linh." Hắc Báo mất kiên nhẫn trả lời, "Đồ tốt thế này, ai mà chẳng muốn! Đừng có giở trò với tao!"

Hai thế giới song song có một quy tắc bất di bất dịch—không được tùy tiện giết người. Nếu mang trên mình tội danh sát nhân, không chỉ con đường tu luyện bị chặn đứng, mà còn bị cả hai thế giới truy nã. Nhẹ thì bị lao động cải tạo hàng trăm năm, nặng thì bị biến thành tiền thưởng cho những kẻ săn tiền truy nã.

Hắc Báo vẫn còn trẻ, chưa đến mức muốn tìm chết.

Tên nhóc nhân tộc trước mắt này vừa nhìn đã biết là một kẻ non nớt, chỉ cần dọa một chút là sẽ ngoan ngoãn giao đồ ra thôi.

"Nhân tộc các ngươi muốn dùng Đế Lưu Tương, còn phải khổ sở luyện thành đan dược mới có thể nuốt vào, làm sao có thể phát huy hết công hiệu bằng bọn ta?" Hắc Báo tiếp tục uy hiếp: "Đồ tốt thì nên để cho người biết dùng nó! Mau giao ra đây!"

Ngu Đồ im lặng trong giây lát, sau đó hỏi: "Tại sao nhân tộc không thể trực tiếp hấp thụ?"

Hắc Báo: "……"

"Tên nhóc này sao nói nhiều thế hả! Đế Lưu Tương là đại bổ thiên địa, nhân tộc với cái thân thể yếu ớt như thế, nếu nuốt vào chẳng phải sẽ lăn ra chết ngay à?!"

Hắc Báo tức tối chửi bới.

Ngay từ khoảnh khắc đè tên nhóc này xuống gã nhận ra tên này là một nhân tộc mới trưởng thành, trong lòng gã đã có dự cảm không lành. Những đứa trẻ trong độ tuổi vừa nằm giữa luật bảo vệ cấp một và luật bảo vệ cấp hai của bức màn là thứ phiền toái nhất để xử lý!

Đè xuống hắn xuống đất có thể viện cớ là do ở thế giới bên ngoài quá lâu, không quen dùng thân thể nhân thú, lúc chào hỏi không kiểm soát được lực đạo mà lỡ làm mạnh tay. Ngay cả vết cắt nhỏ trên cổ cũng có thể đổ cho cùng một lý do. Nhưng nếu lỡ làm đối phương bị thương nghiêm trọng hơn, thì dù có tìm lý do gì cũng chẳng thể chối cãi được! Chỉ có nước bị tóm cổ nhốt vào tù mà thôi!

Hắc Báo cố gắng nhớ lại sát khí tàn nhẫn khi đi săn, tiếp tục đe dọa: “Mau giao Đế Lưu Tương ra đây, không thì tao giết mày!”

“Cướp bóc, uy hiếp là phạm pháp đấy.” Ngu Đồ cảm thấy cánh tay đã bớt tê đau, liền vươn tay sờ soạng rồi mò được một chân trước lông lá của con báo. “Ngươi có thể nới vuốt ra một chút không? Sắp đạp chết ta rồi.”

Hắc Báo theo phản xạ lập tức buông móng vuốt khỏi cổ Ngu Đồ, sau đó im lặng nhìn tên nhóc nhân tộc lồm cồm bò dậy từ nền cát.

Cánh tay, đầu gối, cả gò má đều bị trầy xước, đất cát và vệt máu lấm lem khắp người, nhìn qua có vẻ khá thảm hại.

Một chút lương tâm hiếm hoi trong lòng Hắc Báo khẽ nhói lên, gã thầm nghĩ có khi sau khi giành được Đế Lưu Tương, mình cũng phải đi bóc lịch vài tháng mất.

Nhưng thời gian gã lãng phí với tên nhóc này đã quá nhiều, lòng gã bắt đầu sốt ruột. Vốn dĩ khi tu luyện, Hắc Báo đã chẳng phải kiểu yêu quái siêng năng, lỡ có kẻ khác tới tranh giành, gã không chắc mình có thể đoạt được Đế Lưu Tương hay không.

“Giao ra ngay———”

Dưới ánh trăng sáng tỏ, đôi mắt Hắc Báo khóa chặt Ngu Đồ, cả cơ thể căng lên, chuẩn bị hành động.

Tên nhóc này cứ lề mề mãi, khiến gã dần mất hết kiên nhẫn. Nếu mềm mỏng không được thì phải mạnh tay thôi! Cho dù chỉ hấp thụ được một nửa tác dụng cũng còn hơn chẳng có gì!

Gã vung móng vuốt, chuẩn bị lặp lại chiêu cũ, nhưng ngay lúc này, đôi tai nhạy bén của gã bất chợt bắt được một âm thanh rất khẽ—tiếng “sàn sạt” như thể có thứ gì đó đang trườn trong cát.

…Là cái gì?

Ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, thì ngay giây tiếp theo———những sợi dây leo cực mảnh bất ngờ xuyên thủng mặt đất, nhanh như chớp quấn chặt lấy cổ gã, xoắn lại, siết chặt, rồi thắt nút!

Càng lúc càng nhiều dây leo màu xanh trồi lên, treo ngược Hắc Báo lên không trung, siết đến mức gã trợn trắng mắt, đau đớn phát ra tiếng rên rỉ: “Cứu… cứu mạng…”

Tên nhóc nhân tộc này vốn không hề có dao động linh lực! Vậy rốt cuộc đây là thứ quỷ quái gì?!

Hắc Báo vươn móng vuốt sắc bén, cố gắng cắt đứt những sợi dây đang siết chặt cổ mình. Nhưng bất kể gã tạo ra vết thương sâu thế nào, thì chỉ trong chớp mắt, dây leo lại khôi phục như ban đầu.

Dù là thế giới bên trong hay thế giới bên ngoài cũng chưa từng xuất hiện thứ gì kỳ quái như thế này!

Hắc Báo bị siết cổ đến mức trước mắt xuất hiện bóng đen chập chờn. Trong màn sương mờ ảo đó, gã nhìn thấy một bóng người.

Hắc Báo không thấy rõ diện mạo của người kia, chỉ lờ mờ nhận ra trên mặt đối phương đeo một chiếc kính độc nhãn, đầu sợi dây kính lủng lẳng một món trang sức hình chiếc lá xanh.

Gã không biết người này đến từ lúc nào, cũng không biết đã đứng đó quan sát bao lâu.

Hắc Báo không hề hay biết về sự tồn tại của hắn.

Dây leo quấn trên cổ đột nhiên nới lỏng, không khí tươi mát lập tức tràn vào phổi, Hắc Báo bản năng hớp một ngụm thật sâu.

Nhưng ngay sau đó, dây leo lại bất ngờ siết chặt lần nữa, khiến gã lập tức trợn trắng mắt.

Rõ ràng, với sức mạnh của kẻ trước mặt, chỉ cần nhấc tay là có thể lấy mạng gã ngay lập tức, vậy mà đối phương lại không làm vậy.

Hắn như một con mèo vờn chuột, không giết ngay, mà cứ hành hạ để gã trở nên thảm hại, cứ như thể… như thể đang giúp tên nhóc nhân tộc kia xả giận!

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Hắc Báo.

Dây leo trên cổ Hắc Báo lặp lại chu kỳ thả lỏng, siết chặt, thả lỏng, siết chặt…

Hắc Báo như một kẻ đã bước qua cửa địa ngục mấy lần, hoàn toàn không còn chút ngông cuồng kiêu ngạo nào nữa.

Hơi thở của gã yếu dần, giọng nói đứt quãng như sắp lìa trần: “Đại lão… Ta không nên cướp đồ của trẻ con… Ta sai rồi———xin, xin ngài tha cho ta…”

Nhưng kẻ mà gã cầu xin chẳng thèm để ý.

Dây leo trên cổ gã vẫn tiếp tục lặp lại quy luật siết chặt rồi nới lỏng, đến khi chịu không nổi nữa, hai mắt tối sầm, hoàn toàn bất tỉnh.

Trong giây phút ý thức rơi vào hư vô, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Hắc Báo—

Xong đời rồi!!!

Hắc Báo ngất xỉu, nhưng Ngu Đồ thì càng hoảng hơn!

Hắn vừa mới hấp thụ được một phần Đế Lưu Tương, lúc khẩn cấp triệu hồi được đám dây leo màu xanh đó. Nhưng thao túng chúng lại chẳng khác nào cá tập đi xe đạp, khó muốn chết!

Đến khi chuyển sang trạng thái của thân xác từ viên ngọc, độ khó lại tăng lên thành mèo cố gắng điều khiển đuôi mình, có lúc nghe lời, có lúc hoàn toàn mất kiểm soát!

Ngu Đồ đang cố hết sức kiềm chế để đám dây leo không trực tiếp siết chết Hắc Báo, nhưng mà——

Hắc Báo là báo đen lại còn biến chủng! Là quốc bảo đó!

Quốc bảo đấy!!!

Giết là đi tù luôn đó!!!

Dừng lại! Mau dừng lại ngay đi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play