Ngu Đồ hoàn toàn không hay biết. Hắn ôm máy tính bảng, mở trang đầu tiên của chương ba.
Câu chuyện bắt đầu từ lúc Cố Hồng Ảnh xuống núi hoang. Bước vào trấn nhỏ khi gần đến giờ trưa, cậu ta mang trên người một bộ dạng chẳng khác gì vừa lăn lộn dưới bùn, bẩn thỉu rách rưới như một tên ăn mày.
Bộ dạng này quá mức chói mắt, đến nỗi mấy người đi đường đều không nhịn được mà nhìn cậu ta với ánh mắt vừa khó hiểu vừa chấn động.
Nhờ diện mạo nổi bật này, Cố Hồng Ảnh đã gõ cửa năm nhà liên tiếp, nhưng nhận lại chỉ toàn những cánh cửa đóng chặt.
Tác giả truyện tranh dường như có một sở thích ác ý nào đó, không chỉ miêu tả kỹ lưỡng tình trạng thê thảm của Cố Hồng Ảnh, mà còn dành hẳn các khung tranh đặc tả cho từng lần bị từ chối.
Bề ngoài, cậu ta trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong một góc nhỏ bên ngoài khung tranh, nhân vật chibi đại diện tâm trạng của cậu ta đã nằm vật ra đất, khóc ròng đến mức nước mắt sắp nhấn chìm cả khung thoại.
[ Xin lỗi, lẽ ra mình không nên cười nhưng ha ha ha ha ha, Anh Anh đáng thương quá đi mất! ]
[ Còn có một phân cảnh nhỏ—cán bộ trấn vừa tuyên truyền phòng chống lừa đảo xong đấy! ]
[ Xem xem mấy ông bà cụ phòng chống lừa đảo cẩn thận thế nào kìa ha ha ha ha———]
Giữa tiếng cười tàn nhẫn của độc giả, Cố Hồng Ảnh cúi đầu, trên tóc Tam Thanh đang ngồi xổm. Hắn mang theo dáng vẻ "đi cũng chết, không đi cũng chết", gõ cửa căn nhà thứ sáu.
[ Cửa nhà này trông có vẻ xịn xò ghê… ]
[ Cược một ván, lần này Anh Anh có bị từ chối nữa không? ]
[ Đây đã là nhà thứ sáu rồi đấy! Anh Anh, cậu đổi cách nói chuyện đi! Trông cậu y như đang đi lừa đảo vậy! ]
Độc giả nín thở chờ mong. Cánh cửa thứ sáu mở ra.
Ngay lập tức, phần bình luận bùng nổ.
[ WOW! Cậu trai này đáng yêu quá!! ]
[ Nhìn vẻ mặt của cậu ấy khi nhìn Anh Anh kìa—ha ha ha ha tui cười đến mức hàng xóm chắc phải dùng máy trợ thính mất! ]
[ Đó là kiểu bị dọa đến mức choáng váng rồi ngất xỉu! ]
[ Nhìn xem cậu ấy bị dọa thành cái dạng gì kìa!!! ]
Những dòng bình luận dày đặc khiến biểu cảm trên mặt Ngu Đồ khựng lại.
Độc giả tưởng rằng hắn bị bộ dạng hiện tại của Cố Hồng Ảnh làm cho sợ hãi. Nhưng sự thật là nam chính thế giới ảo đột nhiên xuất hiện trong thế giới thật, thậm chí còn ngay trước mắt hắn điều này mới thực sự dọa hắn!
Góc nhìn trong truyện tranh lại có thể miêu tả rõ ràng cảm xúc hoảng hốt của hắn đến vậy sao?
Ngu Đồ hạ máy tính bảng xuống, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu tâm trạng.
Giữa tiếng ve kêu râm ran, hắn nghe thấy một chút âm thanh sột soạt khe khẽ.
Hắn tưởng rằng đó chỉ là tiếng chim đậu trên cây, nên cũng không để tâm.
Sau khi hít thở sâu vài lần nữa, Ngu Đồ cầm lại máy tính bảng, bỏ qua đoạn đối thoại ngốc nghếch của mình khi xuất hiện, tiếp tục đọc xuống phía dưới.
Trong truyện tranh, Cố Hồng Ảnh được hắn đưa vào.
Dưới ngòi bút của tác giả, căn nhà này đẹp vô cùng.
Những viên gạch đá xanh xếp thành bức tường bao quanh, góc sân có một rừng trúc xanh um tùm.
Những đóa hoa nở rộ được trồng ven lối đi, đung đưa theo gió, bung ra từng cánh hoa mềm mại.
Giàn giá trên cao quấn đầy dây leo xanh biếc, từng chùm hoa rực rỡ rủ xuống như thác nước.
Phía dưới là một bộ bàn ghế đá cổ kính.
Trên bàn bày biện vài món ăn gia đình, đầy đủ thịt cá rau củ, màu sắc bắt mắt.
Dù chỉ là tranh vẽ, nhưng dường như hương thơm của đồ ăn cũng đang lan tỏa trước chóp mũi.
[Là một cậu trai vừa đáng yêu vừa biết nấu ăn!]
[Đứa trẻ này học tuyên truyền phòng chống lừa đảo chưa tới nơi tới chốn rồi!]
Truyện tranh không khắc họa chi tiết toàn bộ sự việc xảy ra trong sân nhỏ, mà chỉ chọn ra vài tình tiết trọng điểm——
Một là Tam Thanh giả chết, khiến Ngu Đồ lo lắng chạy tới kiểm tra.
Hai là kiểm tra linh lực, sau đó bổ sung giấy báo trúng tuyển cho Ngu Đồ.
Ba là giới thiệu đơn giản về Đại học Miracle, nơi đã xuất hiện từ những chương đầu và làm độc giả tò mò bấy lâu nay.
[Tam Thanh giả chết đáng yêu quá đi mất! Nó còn hé mắt len lén nhìn xem Thỏ Thỏ đã tới chưa kìa!]
[Cảm giác quen thuộc này… cứ như đang nhìn lại cảnh vừa mở cửa cho Anh Anh vậy…]
[Thỏ Thỏ: Người có thể mắc lừa một lần thì sẽ mắc lừa lần hai! (Ví dụ như bị Tam Thanh dụ để có thể thấy được nó)]
Ngu Đồ: "…"
Hắn từ từ nhắm mắt lại.
Từ góc nhìn của truyện tranh, cuối cùng hắn cũng biết hôm đó bản thân đã ngốc nghếch đến mức nào.
Điều tệ nhất là, hắn còn bị đặt một biệt danh mới—dựa theo chữ "Đồ" trong Ngu Đồ, bởi theo độc giả, hắn trông y hệt chú thỏ trắng nhỏ trong bài đồng dao bị sói xám lừa đi mất.
Ngu Đồ: "…"
Hắn thật sự không phải vậy đâu! Đây là ảo giác mà nét vẽ của truyện tranh cố tình tạo ra!
Niềm vui nỗi buồn của con người không hề tương thông. Độc giả truyện tranh không thể cảm nhận được sự đau đớn và chua xót của Ngu Đồ, trong khi đó, diễn biến cốt truyện vẫn tiếp tục trôi chảy giữa những dòng bình luận hi hi ha ha.
Sau khi quãng thời gian yên bình trong sân nhỏ kết thúc, Cố Hồng Ảnh chào tạm biệt người bạn mới quen của cậu ta.
Góc nhìn của truyện tranh dõi theo Cố Hồng Ảnh đến tận bến xe.
Theo sự khởi động của chiếc xe, nền trời từ giữa trưa nắng chói dần chuyển sang ráng chiều rực rỡ, rồi đến màn đêm đầy sao.
Tại đây, truyện tranh dành hẳn một trang đặc tả, Cố Hồng Ảnh đang ngồi cạnh cửa sổ xe, bàn tay áp lên lớp kính, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Tam Thanh đậu trên đỉnh đầu cậu ta, đôi mắt tròn vo lấp lánh ánh sao.
Trong truyện, Cố Hồng Ảnh hỏi: "Đó là gì vậy?"
Ánh mắt cậu ta hướng lên bầu trời, mở ra trước mắt người đọc một cảnh tượng huy hoàng đến khó quên———
Nền trời đêm thăm thẳm, ánh trăng tròn như pháo hoa nở rộ, tựa dòng ngân hà đang chuyển động.
Nhưng dù cho ngân hà có lấp lánh thế nào, cũng không thể sáng rực bằng ánh sáng kia, nó rực rỡ nhưng dịu dàng, lơ lửng giữa không trung, từng tia sáng tụ lại thành những điểm sáng tròn trịa.
Chúng giống như những giọt sương nặng trĩu trên đầu ngọn cỏ, từ từ rơi xuống đất.
Trăng rắc xuống trần gian những dải ngân quang, vừa tráng lệ vừa dịu dàng.
Tam Thanh đập cánh một cái, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc: "Là Đế Lưu Tương! Sao lại xuất hiện sớm hơn một tháng?"
Không ai có thể trả lời sự kinh ngạc của nó.
Nhưng ngay trong mắt nó, một điểm sáng đột nhiên to dần lên.
Giây tiếp theo ———
Điểm sáng ấy phớt lờ lớp kính dày, lao thẳng xuống, đập vào trán Cố Hồng Ảnh!
Cố Hồng Ảnh bị đánh đến mức ngửa ra sau, mắt xoáy thành vòng xoắn.
Tam Thanh cùng với điểm sáng kia lăn lông lốc xuống đùi hắn.
Cuối cùng, điểm sáng ấy hóa thành một vật thể hình ô liu, bên trong chứa dòng chất lỏng màu bạc đang chảy trôi.
Nó phát sáng rực rỡ.
Ánh sáng chói lòa tràn ngập khắp khung hình. Sau khi ánh sáng dịu lại, đường viền của khung thoại hiện lên, nhưng lần này góc cạnh sắc bén đến mức như muốn đâm xuyên cả khung tranh———
"Nhóc con, giao Đế Lưu Tương ra đây! Nếu không, tao giết mày!"
Truyện tranh đổi góc nhìn.
Từ phía Cố Hồng Ảnh, chuyển sang phía Ngu Đồ.
Dưới bầu trời đêm u tối, trên mảnh đất cát hoang vu, một con báo đen bóng loáng như đổ dầu đang dùng móng vuốt to tướng đè lên cổ thiếu niên.
Cằm, khuỷu tay, đầu gối thiếu niên đã nhuốm máu.
Cát bụi hòa vào vết thương, tạo nên một cảnh tượng hỗn độn.
Mũi vuốt sắc nhọn của con báo đen bật ra. Với một thái độ cao ngạo đến tột cùng, gã nhẹ nhàng cào một đường trên cổ thiếu niên.
Máu tươi trào ra từ vết cắt, lướt dọc theo làn da, thấm ướt cổ áo.
Gã cúi đầu xuống, đôi mắt vàng kim ánh lên sự tàn nhẫn nguyên thủy của loài dã thú. Như thể đang suy tính xem nên kết liễu con mồi trong tay bằng cách nào.
Ngay vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó—
Những sợi dây leo xanh mảnh khảnh bất ngờ trồi lên từ lòng đất!
Nhanh như chớp, chúng quấn lấy cổ báo đen!
Trông có vẻ mong manh, nhưng thực chất lại kiên cố đến mức không thể phá vỡ. Dây leo siết chặt lấy tứ chi con báo, nhấc bổng nó lên giữa không trung.
Sự thít chặt dữ dội khiến đôi mắt gã trợn trắng, tứ chi co giật.
Chỉ mới giây trước vẫn còn là một mãnh thú uy phong lẫm liệt, vậy mà lúc này đây chẳng khác nào một chú mèo nhỏ đáng thương.
Cậu thiếu niên dưới vuốt nó cuối cùng cũng thoát khỏi hiểm cảnh.
Chật vật bò dậy, cả người chi chít vết thương, rồi ngồi bệt xuống đất.
Ngay lúc ấy, truyện tranh dành riêng một trang đặc tả toàn cảnh—
Nửa trên trang giấy là bầu trời đêm thăm thẳm, muôn vàn tinh tú lấp lánh, ánh trăng tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng như dòng nước.
Bên dưới, là sa mạc khô cằn, không thấy lấy một ngọn cỏ xanh, xa xa thấp thoáng bóng núi ẩn hiện trong đêm tối.
Và ngay tại giao điểm giữa bầu trời lấp lánh và núi non tịch mịch—
Có một người đang đứng lặng lẽ.
Dường như ánh trăng dành cho hắn một sự ưu ái đặc biệt. Những tia sáng rải khắp mái tóc đen nhánh của hắn. Hắt lên chiếc kính độc nhãn lấp lánh trên gương mặt.
Hòa vào từng đường kim tinh xảo trên bộ trường bào màu xanh thẫm.
Hắn bước đến, từng dấu chân in xuống nền đất cằn cỗi, hơi thở của sự sống bùng lên như sóng trào.
Lá xanh mở lối dưới chân hắn, như thể hắn là vị thần bước ra từ thiên giới.
Một con dã thú bị treo ngược lơ lửng trên không.
Một con người yếu đuối ngước mắt lên, chăm chú dõi theo, ánh nhìn giao nhau———
Cường đại và nhỏ bé.
Tất cả được khắc họa một cách triệt để.
Bức tranh đóng băng tại thời khắc đó, giữa trời sao và dây leo, núi non và ánh trăng.