[A a a a a a a a a a a a!!]

[Quá đỉnh rồi! Thật sự quá đỉnh! Cảnh này tôi chấm năm sao không do dự!!]

[Lần đầu tiên Anh Anh ở trong đống phế tích, tôi đã cảm giác lão bà rất mạnh! Quả nhiên không hề sai mà!!]

Khoảnh khắc này được tác giả chăm chút với những nét vẽ tỉ mỉ, sự tương phản mạnh mẽ hiện lên một cách rõ nét.

Hiện tại, phần lớn các bộ truyện tranh phổ biến vẫn giữ một phong cách thể hiện khá kín đáo. Ngay cả khi có nhân vật mạnh mẽ xuất hiện, họ cũng thường không được miêu tả một cách quá trực diện, mà sức mạnh ấy được hé lộ thông qua lời thoại và tình tiết.

Nhưng ở đây, dưới bối cảnh linh lực bị áp chế gần như bằng không, chỉ bằng những dây leo mỏng manh mà có thể trói chặt một con dã thú cường tráng, sự đối lập giữa yếu và mạnh lại đảo ngược hoàn toàn—tất nhiên sẽ mang đến một cú sốc thị giác mãnh liệt.

Rõ ràng, tác giả truyện tranh này rất hiểu cách đánh trúng tâm của độc giả.

Bên ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng xào xạc.

Lẽ ra, lúc này, Ngu Đồ đã quay đầu lại nhìn, nhưng nghĩ đến thời tiết hôm nay quá mức oi bức, đêm đến hắn lại mở cửa sổ để đón gió mát. Vì một lý do nào đó, hắn đặc biệt có sức hút với chim chóc. Ban đêm, thường xuyên có những con chim nhỏ đậu trên bệ cửa sổ nhà hắn, nhưng chúng chưa bao giờ làm phiền hắn cả—chỉ tự chơi đùa một lúc rồi bay đi.

Có lẽ lần này cũng vậy.

Vẫn còn mười trang truyện chưa đọc, Ngu Đồ không để ý lắm, tiếp tục lật sang trang tiếp theo.

Sau cảnh tranh toàn trang đầy ấn tượng, góc nhìn của truyện chuyển lại về phía Cố Hồng Ảnh. Qua ô cửa kính bên cạnh cậu ta, có thể thấy mưa lớn đang trút xuống như thác đổ. Những hạt nước mưa làm nhòe cả cảnh vật bên ngoài, biến mọi thứ thành những mảng màu loang lổ mơ hồ.

Tam Thanh bị loạt câu hỏi dồn dập của Cố Hồng Ảnh làm cho phát điên, cả người như một cục bông nhỏ bị điện giật, lông tơ xù lên hết cỡ.

Cố Hồng Ảnh hoàn toàn không nhận ra, vẫn kiên trì quấy rầy bằng tâm thanh: "Tam Thanh, cậu có đó không?"

"Cậu có nghe thấy không, Tam Thanh?"

"Này, Tam Thanh, sao cậu không trả lời?"

"Mình biết là cậu nghe thấy mà!"

"Tam Thanh, Tam Thanh, Tam Thanh——"

Trên gương mặt tròn xoe của Tam Thanh lộ ra biểu cảm đau khổ còn rõ ràng hơn cả con người.

Cố Hồng Ảnh đợi mãi mà vẫn không được đáp lại, bèn giơ ngón tay lên, định chọc vào cánh nhỏ của Tam Thanh trên đầu mình.

Tam Thanh lập tức dùng móng vuốt túm lấy tóc cậu ta, khó chịu nhích sang một bên, vẻ ghét bỏ lộ rõ không cần che giấu.

[Ha ha ha ha cười chết mất!]

[Tam Thanh: Xui xẻo quá, biết thế đừng dạy cậu ta cách dùng Thông Tiếng Lòng!]

[Bị con vẹt Anh Anh lắm mồm này quấy rầy suốt mấy tiếng đồng hồ, thật quá thảm mà!]

[Không biết cơn mưa này có gì bất thường không, nhưng mà cảm giác Tam Thanh sắp có vấn đề đến nơi rồi đấy~]

Giữa những bình luận hào hứng, Tam Thanh cuối cùng cũng chịu thua trước sự bám riết không tha của Cố Hồng Ảnh.

Nó nhắm nghiền mắt lại, chùm lông vũ đỏ cong cong trên đỉnh đầu khẽ rung động theo một nhịp điệu kỳ lạ. Những đốm sáng trắng li ti dần dần tỏa ra từ cơ thể nó, xuyên qua ghế ngồi, xuyên qua cửa kính, xuyên qua màn mưa nặng hạt… rồi tan biến vào bầu không khí vô hình.

Cùng với những tia sáng trắng lấp lánh ấy, cơ thể Tam Thanh đột nhiên cứng đờ.

Trong khung tranh, nền phía sau nó bỗng chốc chuyển thành sắc xám nhạt, tựa hồ nơi đó cũng đang chuẩn bị đón một cơn mưa.

Cố Hồng Ảnh nhận ra có điều gì đó không ổn. Cậu nhẹ nhàng nhấc Tam Thanh khỏi đầu mình, đặt nó vào lòng bàn tay. Chú chim nhỏ vừa nãy vẫn còn sinh động, lanh lợi, giờ đây lại run rẩy yếu ớt, như thể đang phải chịu đựng một nỗi đau.

Một dòng chữ chầm chậm hiện lên trong bong bóng thoại méo mó—

[Phượng hoàng cuối cùng của thế giới bên trong… đã rời đi rồi.]

Như để đồng điệu với câu nói ấy, góc nhìn của truyện chuyển ra ngoài cửa sổ. Mưa trút xuống càng lúc càng dữ dội, dường như cả trời đất cũng đang thương tiếc.

Bức tranh mở rộng dần, rời xa chiếc xe, xuyên qua màn mưa dày đặc. Trong cơn mưa xối xả ấy, một vệt xanh nhạt dần dần hiện ra. Góc nhìn càng lúc càng gần, lướt qua tầng tầng lớp lớp cành lá, xuyên vào sâu trong một khu rừng cây hòe.

Bầu trời âm u. Mưa gió táp mạnh. Rừng cây dày đặc. Ba thứ này vốn nên tạo nên một bức tranh đè nén đến cực điểm. Nhưng trong trang truyện, khu rừng giữa cơn bão táp lại yên tĩnh đến lạ, đến mức ngay cả tòa trạch viện ẩn giấu trong đó cũng mang theo một vẻ thần bí khó lường.

Bức tranh dừng lại tại bóng lưng của một cô gái mặc váy trắng.

Dáng người thon thả yêu kiều, mái tóc đen dài xõa xuống bờ vai, lúc di chuyển, thấp thoáng lộ ra chiếc cổ trắng nõn mảnh mai. Chỉ cần một cái liếc mắt, cũng biết đây là một mỹ nhân khuynh thành.

[Ơ? Nhân vật mới à?]

Người đọc phấn khích lật sang trang tiếp theo, nhưng ngay sau đó, họ bị dọa cho giật bắn—

Bóng lưng cô gái ấy trùng khớp hoàn hảo với hình ảnh mờ ảo của một con bạch xà khổng lồ.

Thân rắn hư ảo trải dài hàng chục mét trong rừng, khiến bóng lưng xinh đẹp ấy bỗng chốc trở nên bé nhỏ, mong manh như một hạt bụi giữa trời đất.

Quá rõ ràng—cô không phải con người, mà là một con yêu xà khổng lồ.

Nữ yêu xà cất bước, gõ lên cánh cửa lớn giữa rừng hòe.

“Mời vào.”

Cánh cửa chạm trổ mở ra.

Cô bước qua bậu cửa, thân rắn hư ảo kéo dài vô tận ra bên ngoài, vắt qua cả cánh cửa, khiến khung cảnh trở nên quái dị và đáng sợ một cách khó tả.

Ngay khi Xà yêu đặt chân vào trong, cơn mưa dữ dội bên ngoài bỗng chốc dịu lại, chỉ còn những hạt mưa lất phất rơi xuống, thấm ướt mặt đá trắng tinh khôi.

[Mưa nhỏ lại rồi?]

[Hmmm… có gì đó thú vị đây!]

Phía trước cô, màn sương trắng dày đặc chẳng biết từ đâu tràn đến, bao phủ toàn bộ tầm nhìn. Trong làn sương mịt mù, lờ mờ hiện ra hình dáng một cây cầu gỗ chạm khắc hoa văn tinh xảo, nhưng vì quá nhạt nhòa, không thể nhìn rõ.

Xà yêu do dự giây lát, nhưng rồi vẫn bước tới.

Và ngay khoảnh khắc đặt chân lên cầu—

Cả khung tranh bỗng chốc tràn ngập sắc trắng và xanh băng giá.

Băng tuyết phủ kín đất trời, không gian trở nên lạnh lẽo tột cùng.

Rõ ràng chỉ bước lên một cây cầu mờ sương, nhưng lại như lạc vào một cõi hoang nguyên băng giá vô tận.

[Đây lại là chuyện gì nữa vậy?]

[Chỗ này trông nguy hiểm quá!]

Bão tuyết cuồng nộ quét qua bức tranh.

Cây cầu dưới chân dường như kéo dài vô tận.

Bị vây giữa vùng băng tuyết mênh mông, cô run rẩy vì lạnh. Hơi thở hóa thành sương trắng, lông mi, tóc mai đều phủ lên một lớp sương mỏng.

Cô cứ thế cất bước, từng bước một, lầm lũi băng qua miền băng tuyết vô biên, đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng đến được bờ bên kia.

Khoảnh khắc bước khỏi cây cầu—

Toàn bộ băng tuyết đột nhiên biến mất.

Sương giá tan rã trong nháy mắt.

Cô quay đầu nhìn lại—

Nào có vùng hoang nguyên trắng xóa nào?

Trước mắt chỉ là một cây cầu ngắn ngủn.

Một cây cầu chỉ cần vài bước là băng qua được, như thể tất cả vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng suýt chút nữa không thể tỉnh lại.

[Cây cầu… ngắn vậy sao?]

[Vừa rồi là ảo cảnh à?]

“Quá chậm.”

Một giọng nói trầm ổn vang lên.

Nhân vật mới ngã ngồi xuống đất, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

“Hậu bối của Bạch Xà… càng ngày càng kém.”

Và chính trong góc nhìn ngước lên đó, khung tranh khắc họa nên một cảnh tượng đẹp đến nghẹt thở—

Những bộ bàn ghế gỗ mộc mạc được bày rải rác trong không gian này, sau lưng chúng là những cây đại thụ sừng sững, vươn cao tận trời, cành lá tươi tốt, dày đặc đến mức không một giọt mưa nào có thể lọt qua.

Dưới những cành cây ấy, có một người đang ngồi.

Ánh mắt của hắn rơi xuống một quyển sách cổ, ngón tay chậm rãi lật từng trang. Bức tranh cố ý làm mờ gương mặt của hắn, chỉ đặc biệt nhấn mạnh vào khí chất—tựa hồ như một bóng dáng bước ra từ chiều sâu của lịch sử xa xưa.

[Làm mờ khuôn mặt cũng không thể giấu nổi! Đây chắc chắn là lão bà của tôi!!!]

[Danh tính của lão bà ngày càng bí ẩn rồi!]

[Lão bà ẻm đang đọc gì vậy? Có phải là ký sự tình yêu của chúng ta không? Cho tôi xem với!!!]

Trước vô số ánh mắt mong chờ của độc giả, người nọ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Gương mặt hắn hoàn mỹ. Đôi mắt ôn hòa, trên môi phảng phất ý cười, nhưng lại mang theo một sự xa cách, trầm lắng không thể mạo phạm.

Xà yêu vừa nãy còn kiêu ngạo bễ nghễ, lúc này lại ngoan ngoãn như một học sinh bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên bảng, khiến cho độc giả được phen cười nghiêng ngả.

Từ những lời đối thoại ngắn ngủi giữa xà yêu và hắn, dường như mọi câu chữ đều đang ngấm ngầm ám chỉ—vị đại lão thần bí này, so với tưởng tượng của họ, còn sâu không lường được.

Trong lúc độc giả đang vui vẻ thưởng thức cảnh Bạch Sương bị kiểm tra "bài tập" với vẻ mặt đau khổ, góc nhìn của truyện bất ngờ chuyển trở lại phía Cố Hồng Ảnh.

Cố Hồng Ảnh đang dỗ dành Tam Thanh trông có vẻ vô cùng đau buồn.

Cậu nói: “Sinh lão bệnh tử, âm dương cách trở… tất cả đều là những điều không thể tránh khỏi.”

“Ta biết.”

Bộ lông đỏ trên đỉnh đầu Tam Thanh cụp xuống đầy ủ rũ. “Nhưng… biết là một chuyện, đau lòng lại là chuyện khác.”

Bức tranh bỗng nhiên chìm vào bóng tối. Giữa màn đen đặc quánh, một ánh sáng nhỏ bé từ từ rực lên—

Đó là một chiếc đèn đồng xanh tinh xảo.

Bệ đèn khắc hình một con phượng hoàng dang cánh, ngọn lửa yếu ớt lập lòe ngay tại vị trí trái tim nó.

Ánh lửa le lói trong chốc lát rồi nhanh chóng yếu dần, sau cùng hoàn toàn vụt tắt, để lại lớp tro bụi mỏng manh phủ lên bề mặt đồng xanh.

Trong bóng tối, có người vươn tay ra, nhưng khi sắp chạm vào chiếc đèn, bàn tay ấy lại từ từ rũ xuống.

Hắn lặng lẽ nhìn chiếc đèn phượng hoàng đã phủ bụi hồi lâu, sau đó tháo kính xuống—

Chỉ là… vành mắt hơi ửng đỏ.

Tập ba của truyện kết thúc tại đó.

Ngu Đồ chăm chú nhìn chiếc đèn đồng phượng hoàng tinh xảo đã bị phủ bụi, đoán rằng món đồ có thể giúp hắn tăng cường liên kết với quán trà này e rằng còn quan trọng hơn tưởng tượng. Nếu không, truyện chẳng cần cố ý vẽ ra nó ở phần cuối cùng.

Tâm trí dần thoát khỏi thế giới trong truyện, Ngu Đồ lập tức nhận ra điều bất thường—

Âm thanh sột soạt ngoài bệ cửa sổ, quá lớn, quá bất thường.

Hắn đặt chiếc máy tính bảng xuống, định xem thử là chuyện gì.

Không một chút đề phòng, hắn quay đầu lại—

Một cái xác mặc hỷ phục đỏ tươi, khuôn mặt trắng bệch đang chống hai tay lên khung cửa sổ, nửa thân trên đã nghiêng hẳn vào trong phòng!

Khoảng cách giữa hai bên chưa đầy một, hai mét.

Ngu Đồ có thể thấy rõ ràng—đôi mắt lồi ra khỏi hốc, lấp loáng dịch nhầy, làn da thối rữa, từng con côn trùng bò lúc nhúc bên dưới lớp da ấy, đẩy lên từng đường nứt nẻ đầy ghê rợn!

Thấy hắn quay đầu lại, hung ác trên người xác chết bỗng chốc cuộn trào, khí tức oán độc tăng vọt!

Nó hé miệng, phát ra thứ âm thanh khàn đặc như xương cốt ma sát, cặp răng nanh thình lình kéo dài ra, mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt!

Con người, khi gặp phải nỗi sợ tột độ, thường không phản ứng ngay lập tức mà là đầu óc trống rỗng.

Trong khoảnh khắc thi thể sắp nhào vào, Ngu Đồ cuối cùng cũng lấy lại được ý thức.

Không kịp suy nghĩ, hắn gần như theo bản năng lăn xuống giường, vớ lấy chiếc ghế đặt ở cuối giường, dốc toàn lực đập thẳng vào mặt nó!

Thi thể chống tay trên bệ cửa sổ lập tức bị đánh bật xuống một đoạn như cây đinh bị đóng vào ván gỗ. Nhưng phần vai trở lên vẫn còn bám chặt bên ngoài!

Ngu Đồ liếc nhanh về phía bàn, nơi đặt một chiếc lọ thủy tinh tròn, bên trong đựng thứ mà chủ quán của cửa hàng online gọi là “hàng tuyển chọn—máu chó mực chính hiệu.”

Hắn ba bước thành hai lao đến, bật nắp lọ bằng một ngón tay cái, rồi dứt khoát nhét thẳng chiếc lọ vào cái miệng há rộng đầy răng nanh của xác chết!

Sự sợ hãi dồn nén đến cực hạn chậm chạp ập đến sau đó.

Ngu Đồ vừa “A a a a a a a!!!” vừa tiếp tục vung ghế, đập mạnh vào miệng xác chết, đẩy cái lọ trông như bóng đèn kia sâu vào trong!

Khóe miệng nó bắt đầu rỉ ra vệt máu đen, thứ chất lỏng ấy vừa tanh vừa hôi thối, lẫn với mùi công nghệ tạp nham của “sản phẩm công nghiệp không đảm bảo chất lượng.”

“A a a a a a quỷ aaaaa——a a a a a a cút ngay——a a a a a a cứu với——!!!”

Ngu Đồ vừa la hét thất thanh, vừa vung ghế đập điên cuồng vào đầu và đôi tay trắng bệch đang bấu vào cửa sổ kia.

Tiếng “rầm rầm, cạch cạch” vang lên liên tiếp trong đêm tĩnh mịch.

Một người một xác—chiến đến hừng đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play