Bản thể và phân thân đều thuộc về Ngu Đồ, cảm giác đau đớn từ cả hai truyền đến cùng một lúc — đã rất, rất lâu rồi hắn mới lại đau đến mức này.
Lần trước ở khu nhà cũ suýt chết, cũng chưa từng đau đến vậy.
Nếu lúc này có ai có thể nhìn thấy cảnh tượng hiện tại, ắt sẽ phát hiện Bất Dạ Hầu đang mang gương mặt trắng bệch đến mức như sự sống đã đi đến tận cùng — giống như một bức tượng cổ nhuốm bụi thời gian, rạn nứt khắp nơi, chỉ chực sụp đổ.
Chuỗi hạt máu ấy...
Chuỗi hạt máu ấy...
Sau vườn trà quán, sâu trong rừng hoè tĩnh lặng không một bóng người, trên “bức tường nền” bao phủ toàn bộ không gian bên trên dinh thự, cành lá rậm rạp không ngừng run rẩy. Mùa xuân vốn là thời điểm vạn vật hồi sinh, thế mà những cành nhánh tươi tốt kia lại bắt đầu héo úa từ từng phiến lá, nhanh chóng rơi vào cảnh khô tàn.
Những chiếc lá úa tàn lìa khỏi cành, tích tụ thành một lớp trên nền đá trắng, “bức tường nền” phía sau – nơi từng là vũ trụ bao la vô tận – hoàn toàn ngừng vận hành, bị sắc úa màu thời gian xâm thực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT