Ngu Đồ đã ở lì trong quán trà suốt một tuần. Trong suốt tuần đó, Thiên Diễn không hề cập nhật, ý thức của Ngu Đồ cũng không thể kết nối vào tài khoản phụ. Bất Dạ Hầu thì vẫn lặng lẽ nằm ngủ trên ghế dài, dường như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tiểu Hôi cả tuần gần như chẳng ăn uống gì, thân hình từng giống như bình gas giờ cũng gầy rộc đi một vòng.
Ngu Đồ ngẩng đầu khỏi chồng sách, mái tóc rối như tổ quạ, quầng thâm mắt đậm đến mức trông như thể sắp ngủ gục bất cứ lúc nào, nhìn qua là biết đang cạn kiệt giấc ngủ và năng lượng, cứ như thể có thể “ngỏm” bất cứ lúc nào.
Hắn thực sự hết cách rồi.
Vì ngồi khoanh chân quá lâu trên sàn, hai chân Ngu Đồ đã tê rần. Hắn cà nhắc đứng dậy, thở dài một hơi thật dài, rồi bắt đầu xếp lại đống sách vở lộn xộn dưới đất, đặt về đúng chỗ ban đầu.
Bên phía Bất Dạ Hầu rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng giờ thì chẳng thể giải quyết nổi. Mà việc học ở trường thì không thể bỏ bê, một tuần này hắn đã lỡ mất không ít bài rồi, cần phải tranh thủ bù lại.
Ngu Đồ nhìn chăm chú vào Bất Dạ Hầu đang nằm trên ghế dài một lúc lâu, cuối cùng vẫn dời mắt đi. Hắn hơi có chút buông xuôi mà nghĩ: Dù sao thì quán trà cũng an toàn, tạm thời cứ để yên như vậy đi...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT