Sau thời gian theo dõi hai mươi bốn tiếng kết thúc, Ngu Đồ dẫn theo áo choàng của mình quay về trà quán. Khi đặt tay lên cánh cửa gỗ chạm trổ, hắn có phần thấp thỏm.
Lỡ như bị Tiểu Hôi phát hiện ra Bất Dạ Hầu quay về trong tình trạng đầy thương tích thì…
Ngu Đồ theo bản năng liếc nhìn áo choàng của mình — sắc mặt, trông như vừa mất máu nghiêm trọng; gò má, có một vết thương mới đóng vảy; thần sắc, ỉu xìu; trên người, băng vải quấn từ ngực lên tới cổ… Nhìn kiểu gì cũng không giống người không sao cả!
Dù gì cũng phải đối mặt, Ngu Đồ liếc mắt nhìn áo choàng một cái, ánh mắt như cùng nhau xông pha chiến trường, rồi dứt khoát đẩy cửa ra.
Vừa mở cửa, Tiểu Hôi đang ngồi chồm hỗm nguyên chỗ, mặt lạnh tanh, đến cái đuôi cũng không thèm vẫy. Ngu Đồ vậy mà có thể từ khuôn mặt chó đầy lông đó, đọc ra được ba chữ: “giông bão đến.”
Tiểu Hôi: “Gâu.”
Ngu Đồ: “…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT