Chiếc xe rẽ ở cuối con phố, mọi thứ khuất hẳn khỏi tầm mắt.
Ngu Đồ quay lại trà quán, chiếc vali cỡ đại mà hắn đã sắp xếp từ trước vẫn lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ. Sau khi Tiểu Hôi rời đi, cả trà quán bỗng trở nên vắng lặng và lạnh lẽo.
Ngu Đồ có ảo giác mình giống một ông già sống cô độc trong chiếc tổ trống vắng.
Hắn thu dọn lại chiếc vali lớn ấy. Trong lúc bận rộn, hắn cứ cảm thấy xung quanh yên ắng quá mức, thỉnh thoảng lại vô thức liếc xuống chân, sợ mình đạp phải một cục bông màu lam xám nào đó.
Đến trưa, vào giờ cơm, Ngu Đồ theo phản xạ gọi một tiếng "Tiểu Hôi", rồi chờ đợi một cái đầu chó đầy lông xù từ một góc nào đó của trà quán bất thình lình thò ra. Vài giây sau không có phản hồi, hắn mới sực nhớ ra Tiểu Hôi không còn ở đây nữa.
Ngu Đồ ngẩn người trong chốc lát. Hắn nghĩ, thói quen đúng là thứ thật đáng sợ.
Cứ thế lề mề lần khần đến tận chiều, hắn mới dần thích nghi được với thực tại rằng Tiểu Hôi đã không còn ở đây — không còn cún con quấn lấy chân hắn chạy vòng vòng, không còn cục bông lam xám lăn lộn ôm đồ chơi đạp chân, không còn chú chó nhỏ ngấu nghiến ăn cơm như máy xúc, cũng chẳng còn tiếng ngáy khò khè khe khẽ sau khi ngủ thiếp đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play