Tuân Nhược Vọng không thể diễn tả tâm trạng của mình khi nghe câu nói ấy.
Chỉ có thể tạm hoãn năm mươi năm ư?
Năm mươi năm sau mọi thứ vẫn như cũ, tấm màn chắn vẫn sẽ vỡ vụn, tai họa vẫn sẽ ập đến.
Anh thừa nhận mình có hơi tham lam, bởi vì tấm màn chắn đã tồn tại quá lâu rồi, lâu đến mức mọi người đều quen thuộc. Từ khi anh biết về thế giới bên trong, trong sách giáo khoa chưa từng có lấy một lời nhắc đến việc tấm màn chắn cũng có thể đi đến hồi kết.
Kết giới ấy suốt mấy ngàn năm vẫn kiên định chia cách hai thế giới, khiến thế giới bên trong phát triển theo hướng huyền bí, còn thế giới bên ngoài lại đi theo con đường khoa học. Hai bên đã đi lệch quá xa, căn bản không thể ép buộc hòa hợp trong thời gian ngắn.
Có lẽ vì tâm trạng anh dao động quá dữ dội, Tuân Nhược Vọng thấy Kỳ Lân nửa trong suốt đang nhìn mình, giống như ý chí thiên địa đang thông qua cơ thể của mình để tiến hành một loại cân nhắc nào đó.
Sau đó Đế Ốc tiến lên, nhẹ nhàng nhưng không thể từ chối kéo anh ra sau. Lúc ấy Tuân Nhược Vọng mới phát hiện mình đang run rẩy, chỉ là bản thân anh không hề hay biết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT