Lộ Nhã Âm nói ra tiếng lòng của mọi người, trong xe lập tức tràn ngập không khí vui vẻ. Nhưng niềm vui còn chưa kéo dài được bao lâu, di động của Mạnh Tự Thu đột nhiên vang lên.

“Im lặng.” Mạnh Tự Thu nói, liếc nhìn màn hình, “Là cuộc gọi từ Dị Xử Cục.”

Khi Mạnh Tự Thu nghe máy, Lộ Nhã Âm tiện tay vo viên lá Vây Trói Phù thất bại trên bàn rồi ném vào sọt rác nhỏ trong xe. Cô lấy ra một tấm bùa mới, chấm bút vào chu sa, bắt đầu vẽ lại từ đầu.

Cố Hồng Ảnh thì nghiêm túc đọc quyển sách dày cộp trong tay———một tập tài liệu in trên giấy tổng hợp lại các vụ án liên quan đến yêu ma quỷ quái mà Tổ Đặc Dị đã xử lý trong những năm qua.

Tần Phỉ vẫn giữ tư thế ngay ngắn, tập trung lái xe.

Chỉ đến khi Mạnh Tự Thu cúp điện thoại, Lộ Nhã Âm mới đặt bút xuống, Cố Hồng Ảnh ngừng lật sách, Tần Phỉ cũng lười biếng dựa lại vào ghế. Không khí nghiêm túc vừa rồi trong nháy mắt liền thay đổi.

Tổ Đặc Dị và Phòng Tổng Dị đều trực thuộc Dị Xử Cục, mối quan hệ giữa hai bên có thể nói là hợp tác chặt chẽ. Nhưng ở đâu có người, ở đó có cạnh tranh, ai cũng giữ sĩ diện, không bên nào muốn tỏ ra lơ là hay buông lỏng trước mặt đối phương.

Người của Phòng Tổng Dị mỗi ngày đều phải xử lý khối lượng công việc khổng lồ, khả năng nghe ngóng đặc biệt nhạy bén. Vậy nên, Tổ Đặc Dị họp thành một quy tắc ngầm—phải thể hiện rằng họ luôn trong trạng thái làm việc chăm chỉ nhất, trở thành hình mẫu “nhân viên gương mẫu” trong mắt toàn bộ Dị Xử Cục.

Cố Hồng Ảnh ban đầu không hiểu những “nội tình” này, nhưng sau vài ngày đồng hành, cậu cũng dần ngầm hiểu ra.

Mạnh Tự Thu: “Một tin tốt và một tin xấu. Muốn nghe cái nào trước?”

Lộ Nhã Âm: “Tin tốt!”

Tần Phỉ: “Tin xấu.”

Chậm mất nửa nhịp, Cố Hồng Ảnh ngập ngừng: “…Thế nào cũng được.”

“Vậy thì trước tiên là tin tốt.” Mạnh Tự Thu đẩy mắt kính nói, “Vì nhiệm vụ lần này có dấu hiệu nâng cấp, nên tổ năm người sẽ mang theo thiết bị chuyên dụng để khắc chế nhiệm vụ cấp C và tới hỗ trợ chúng ta. Họ sẽ đến muộn hơn khoảng bảy đến chín tiếng, trong thời gian đó, nhiệm vụ chính của chúng ta là bảo vệ những người dân vô tội bị cuốn vào sự kiện. Đồng thời, mọi người cũng phải cẩn thận đảm bảo an toàn cho bản thân.”

“Còn tin xấu…” Anh khẽ thở dài, “Thông tin về năm cô gái mất tích gần thị trấn Hoè Lâm đã được cập nhật. Hai người trong số đó đã được tìm thấy an toàn, nhưng hai người khác… đã tử vong. Sau khi đối chiếu thi thể, đã xác nhận chính là họ.”

Mạnh Tự Thu ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn người cuối cùng… khả năng cao chính là lõi nhiệm vụ của sự kiện cấp D [Huyết Giá Y].”

“Cô gái đó tên là An Giai Giai, nguyên nhân tử vong được ghi nhận là ‘trượt chân rơi xuống nước’. Ban đầu, gia đình không tìm thấy cô ấy nên đã báo cáo mất tích. Sau khi cô qua đời, ông bà ngoại đều đổ bệnh, cha mẹ thì vừa phải chăm sóc người bệnh vừa phải lo liệu tang lễ, bận rộn đến mức không có thời gian quay lại đồn cảnh sát để cập nhật tình trạng từ mất tích thành tử vong.”

Lộ Nhã Âm cau mày: “Nếu thật sự chỉ là trượt chân rơi xuống nước rồi bị đào xác để phối âm hôn… Loại sự việc tương tự chúng ta cũng đã xử lý không ít, chưa đến mức kết tụ oán khí tạo thành nhiệm vụ cấp D. Trừ phi—ngay cả ‘trượt chân rơi xuống nước’ cũng là do con người sắp đặt.”

“Chúng ta đã gặp chuyện kiểu này nhiều rồi, nhưng mỗi lần nghe thấy vẫn muốn chửi thề.” Tần Phỉ nhìn sáu phương tám hướng, vừa rủa xong lại lập tức rụt cổ, “Được rồi, lão đại, không cần nhắc tôi! Tôi biết phải văn minh, văn minh!”

Nhưng lần này, Mạnh Tự Thu không hề nhắc nhở cậu ta. Hàng chân mày của anh càng nhíu chặt, tạo thành nếp gấp sâu nơi ấn đường.

“A Phỉ, tăng tốc được không?”

Lật qua một trang tài liệu, nét mặt anh càng trở nên nghiêm trọng hơn.

“Nếu lấy thời điểm định lập hôn ước làm mốc oán khí hóa quỷ———”

Anh nói: “Hôm nay chính là đầu thất của An Giai Giai.”

-

“Ục—”

Ngu Đồ nghe thấy tiếng bụng mình kêu từ nhỏ tới lớn, hắn từ tư thế cuộn tròn như mèo đổi sang khoanh chân ngồi trên đất. Hắn lật đi lật lại chiếc điện thoại đã hoàn toàn mất tín hiệu, rồi buông một tiếng thở dài thật dài.

Cả đêm hôm qua, hắn từ nhà mình chạy đến tòa nhà cũ, rồi lại từ tòa nhà cũ đến nhà họ Phùng, sau đó bị lôi trở lại tòa nhà cũ. Trong khoảng thời gian đó còn chen chúc đủ thứ hoạt động tiêu hao thể lực, bao gồm việc đập nát hai con hình nhân giấy, đốt lụa đỏ, đốt hôn thư, trói Phùng Thông như bánh tét…

Bữa tối ngày hôm qua sớm đã bị tiêu hóa sạch sẽ không còn một mảnh.

Ngu Đồ nhớ lại thời gian dự kiến mà Cố Hồng Ảnh đã nói về Tổ Đặc Dị nhanh nhất có thể đến nơi—rất có khả năng hắn sẽ phải nhịn đói đến tận mười giờ tối nay.

Ngu Đồ: “…”

Tuyệt vọng.

Không thể để người ta về nhà ăn một bữa rồi mới nhốt lại à!

Hắn vô hồn nhìn ra ngoài bậu cửa, nơi sương mù dày đặc đang cuồn cuộn trôi. Nó trắng mịn như kẹo bông, tựa hồ sữa nóng bốc hơi, giống như một nồi canh cá nghi ngút…Hắn thật sự rất đói!

“Nha.” “Xì xì.” “Oa ô.”

Khi Ngu Đồ đang nhìn đám sương mù nghĩ đến đống thức ăn tương tự, một loạt âm thanh hoảng loạn của đám oán linh trẻ con vang lên.

Những bóng đen tròn vo vốn đang túm lấy tóc của An Giai Giai làm cầu trượt, nhảy nhót trên vai cô ấy bỗng dưng bị hất văng xuống, lăn lông lốc trên đất như một đống trân châu đen dai dai.

Ngu Đồ quay đầu nhìn An Giai Giai: “Sao thế?”

An Giai Giai vẫn giữ tư thế ngồi xổm, chậm rãi, rất chậm rãi lắc đầu: “Bực bội… Khó chịu.”

Trong lòng Ngu Đồ lộp bộp một tiếng: “Ngoài những cảm giác đó, cô còn thấy gì khác không?”

An Giai Giai: “…Không, biết.”

Ngu Đồ: “…Cô đừng dọa tôi. Tôi có chút hoảng đấy.”

Nghĩ ngợi một lúc, hắn hỏi: “Có phải vẫn còn sợi [xiềng xích] nào chúng ta chưa tháo bỏ không?”

An Giai Giai dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm hắn.

Ngu Đồ đột nhiên nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc đến cỡ nào—trên người cô ấy có hay không xiềng xích, bản thân cô ấy lại không biết chắc chắn sao?

“Câu vừa rồi coi như tôi chưa hỏi.” Hắn ho nhẹ một tiếng, “Nhưng mà… hình như mắt cô càng đỏ hơn thì phải.”

An Giai Giai vẫn giữ nguyên ánh mắt đỏ rực, nhìn hắn chằm chằm.

Bầu không khí rơi vào sự im lặng trong ba giây. Sau đó cả hai đồng thanh ———

“Không phải hôm nay là đầu thất chứ?!”

“Đầu, thất?”

Một người, một quỷ, mắt to trừng mắt nhỏ.

Ngu Đồ quả thực không dám dám nghĩ sâu hơn: “Đừng bảo là trùng hợp đến mức này nhé? Chính cô cũng không biết đầu thất của mình là ngày nào à?”

An Giai Giai chậm rãi trả lời: “Sau khi… thành quỷ, chỉ biết có ngày và đêm.”

“Không có… khái niệm thời gian rõ ràng.”

Ngu Đồ: Trầm mặc.

An Giai Giai: Trầm mặc.

Trầm mặc, hiện tại là giai điệu chủ đạo của khu nhà cũ.

“Nha.” Những hạt trân châu đen nhỏ bé trên mặt đất đồng loạt vươn ra móng vuốt mảnh khảnh. Một số níu lấy tà áo của An Giai Giai, làm nó rách thành tua rua; một số khác bám vào ống quần ngủ của Ngu Đồ, sau đó lũ lượt bò lên người bọn họ.

“Hay là...trói tôi...lại đi.” An Giai Giai đề nghị, giọng nói càng lúc càng ngắt quãng. “Tôi hình như… càng bực bội hơn rồi.”

Ngu Đồ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Hắn nhìn chằm chằm vào An Giai Giai với vẻ mặt vô cảm, mà cô gái đối diện cũng dùng đôi mắt đỏ rực nhìn lại hắn.

“Cứu mạng!!!” Ngu Đồ gào lên, hận không thể đập đầu xuống đất. “Đừng nói là hôm nay thật sự là thất đầu của cô đấy nhé!! Tôi chỉ là một người bình thường thôi, cô nổi điên lên tôi làm sao đánh lại được hả?!!!”

An Giai Giai:……

Cún con ngoan ngoãn.JPG

Ngu Đồ nhìn thấy đôi mắt của An Giai Giai đã đỏ đến mức bất thường: …

Cún con ngoan ngoãn.JPG

“Bé con, mau đi lấy dây thừng cho anh!!” Ngu Đồ quay đầu xin giúp đỡ với đám oán linh đang bám trên vai mình, “Lấy nhiều nhiều vào!!!”

“Nha.” Đám nhóc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nhanh nhẹn vẫy vẫy móng vuốt nhỏ, vụt một cái đã trèo lên xà nhà tìm dây thừng giúp Ngu Đồ.

Ngu Đồ nhận lấy dây, không chút do dự trói chặt tay chân An Giai Giai trước, sau đó từ mắt cá chân bắt đầu quấn từng vòng từng vòng lên trên, nghiêm túc đến mức trông như đang ướp xác.

An Giai Giai: “Có… cần thiết… vậy không?”

Ngu Đồ dừng lại, lấy điện thoại ra, bật camera trước rồi dí thẳng vào mặt cô.

Trong màn hình, An Giai Giai thấy một đôi mắt đỏ rực, sáng đến mức như sắp phát sáng.

An Giai Giai: …

Không dám lên tiếng.JPG

Ngu Đồ quấn dây cho An Giai Giai đến tận cổ, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu. Sau đó, hắn vác cô lên vai, đi đến phía sau cây cột chịu lực trong khu nhà cũ—nơi tuyệt đối không nhìn thấy được từ phía đám cặn bã kia, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

“Vì sự an toàn của đôi bên, ủy khuất cô rồi.”

An Giai Giai: “…”

Cô hiện tại bị trói cứng như một tấm thảm đay dành cho mèo cào, trong khi đám oán linh nhỏ lại tiếp tục vui vẻ nhảy nhót trên người cô.

-

Vì nhiệm vụ được nâng cấp, tổ của Mạnh Tự Thu được ưu tiên thông hành suốt chặng đường. Theo kế hoạch ban đầu, họ sẽ đến được trấn Hoè Lâm vào lúc mười giờ tối, nhưng thực tế, khi kim đồng hồ vừa điểm năm giờ chiều, họ đã có mặt bên ngoài trấn.

Trấn Hoè Lâm vốn đã biến mất một cách kỳ lạ trên bản đồ, giờ đây lại bị bao phủ bởi một làn sương dày đặc, gần như ngưng tụ thành thể lỏng.

Lộ Nhã Âm rút từ túi đeo chéo ra một lá bùa vẽ bằng chu sa, dùng bật lửa đốt rồi ném thẳng vào làn sương. Lá bùa bùng cháy dữ dội trong không trung, cuối cùng hoá thành một nhúm tro nhỏ, rơi xuống mặt đất.

Cô tiến lên vài bước, cúi người quan sát: “Tro màu trắng, tức là sương mù vô hại.”

Bùa kiểm tra này hoạt động đơn giản: nếu cháy ra tro trắng, chứng tỏ môi trường xung quanh không có chất gây hại cho con người; nếu tro đen, nghĩa là tồn tại nguy hiểm tiềm ẩn; còn nếu tro có màu xanh lục… thì chúc mừng, chẳng mấy chốc người thử nghiệm sẽ chết ngay tại chỗ, vì đây là không gian có độc tố cực mạnh, con người tuyệt đối không thể sinh tồn.

Xác nhận sương mù không có độc, Mạnh Tự Thu cuối cùng cũng hơi giãn bớt đôi mày nhíu chặt. Điều này đồng nghĩa với việc ít nhất những người dân bình thường trong trấn sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng vì đợt sương mù dày đặc này.

“Trông quen quá.” Cố Hồng Ảnh quan sát hồi lâu rồi cất tiếng. “Giống như lớp sương trắng mà em từng thấy trong vùng núi hoang, chỉ là loãng hơn một chút.”

Sắc mặt ba người còn lại trở nên nặng nề hơn hẳn.

Hiện tại, trong trấn Hoè Lâm đã xác nhận có hai nhiệm vụ cấp độ khác nhau: Cấp C [Cây Hoè] và Cấp B [Núi Hoang]. Nếu nhiệm vụ kích hoạt chỉ là [Cây Hoè], thì nhóm của họ cùng tổ năm sắp tới vẫn có khả năng kiểm soát được tình hình trong phạm vi nhất định, cho dù không thể giải quyết triệt để, ít nhất cũng có thể ngăn chặn sự lan rộng. Nhưng nếu là nhiệm vụ núi hoang cấp B…

Từ khi Dị Xử Cục thành lập đến nay, họ chỉ xử lý được tổng cộng tám vụ nhiệm vụ cấp B, mỗi lần đều tiêu tốn nhân lực và vật lực khổng lồ, thiệt hại nặng nề. Trong đó, hai vụ cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể giải quyết, chỉ có thể gắng gượng khống chế.

“Một nhiệm vụ cấp B xuất hiện, chẳng lẽ lại không có chút dấu hiệu báo trước nào sao?” Lộ Nhã Âm lẩm bẩm, giọng đầy nghi hoặc. “Điều này không khoa học.”

“Sau khi Phượng Hoàng rời đi, màng chắn giữa hai thế giới vẫn luôn bất ổn. Nồng độ linh khí ở thế giới bên ngoài cũng có dấu hiệu gia tăng.” Tần Phỉ nói. “Linh khí dao động khiến thời tiết thay đổi thất thường, chẳng phải dạo gần đây bên Cục Khí Tượng đang bị dân mạng chế giễu khắp nơi vì dự báo sai liên tục đấy sao?”

Người bình thường không hề hay biết về sự tồn tại của thế giới bên trong, thế nên những sai sót liên tục của Cục Khí Tượng gần đây đã nhiều lần leo thẳng lên hot search, bị cư dân mạng chê cười thậm tệ. Chỉ cần nghĩ đến cũng đủ thấy một chữ to tướng: thảm.

Tần Phỉ lấy từ trong xe ra một bộ trang bị rồi mặc vào người: “Không thể để cả nhóm cùng vào trong. Nếu tất cả chúng ta đều mắc kẹt, tình hình sẽ trở nên tồi tệ. Tôi sẽ vào trước để thăm dò. Cứ mỗi khoảng thời gian nhất định, tôi sẽ dùng bùa chú liên lạc với mọi người.”

Mạnh Tự Thu không ngăn cản, chỉ căn dặn một câu đơn giản: “Cẩn thận mọi thứ.”

Tần Phỉ hít sâu một hơi, rồi dấn bước vào màn sương đặc quánh.

Năm phút sau…từ trong làn sương bước ra.

Tần Phỉ: “...???”

Anh ngơ ngác nhìn ba người còn lại: “Tôi chỉ đi thẳng mà!”

Anh không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, không thấy điều gì kỳ lạ, chỉ đơn thuần bước đi theo một đường thẳng, nhưng cuối cùng lại… trở về vị trí ban đầu.

Hoàn toàn vô lý!

Lộ Nhã Âm: “Sương mù phiên bản quỷ chặn tường?”

Cô nhanh chóng lấy ra một tấm bùa, châm lửa đốt. Từ trong làn khói hiện ra một con chim nhỏ trong suốt.

Sau đó, cô đổi sang một bộ trang bị khác, không chút chần chừ: “Để tôi thử một lần.”

Mười phút sau, Lộ Nhã Âm quay về vị trí ban đầu.

Tiếp đó, đến lượt Mạnh Tự Thu bước vào thử nghiệm, nửa tiếng sau…cũng trở lại điểm xuất phát.

Người duy nhất chưa thử chính là Cố Hồng Ảnh.

Cố Hồng Ảnh: “Em cũng không chắc mình có thể trụ lại được bao lâu, nhưng dù sao cũng nên thử. Lỡ như em thành công thì sao?”

Mang theo một chút may mắn mong manh, Cố Hồng Ảnh bước vào làn sương.

Một giờ trôi qua… Cố Hồng Ảnh không quay lại.

Thứ xuất hiện từ trong sương mù lại là… một con hạc giấy truyền âm———

“Mạnh đội trưởng! Em lạc đường rồi! Có ai có bản đồ trấn Hoè Lâm không?!”

-

Dựa lưng vào góc tường, Ngu Đồ ôm đầu gối, mơ màng gật gù trong cơn buồn ngủ. Buổi sáng, sau khi trói An Giai Giai thành một cái kén xác ướp, cô ấy không có phản ứng quá bất thường ngoài việc đôi mắt càng lúc càng đỏ. Ngu Đồ vừa đói vừa mệt, nên sau khi dặn dò đám oán linh trông chừng tình hình, hắn dần chìm vào giấc ngủ nông.

Bất chợt, một luồng lạnh buốt lướt qua má, kèm theo cảm giác ngưa ngứa trên cổ, một đám oán linh nhỏ nhảy tót lên mặt hắn, dùng những móng vuốt nhỏ gãi gãi.

Ngu Đồ nhắm mắt, nhưng vẫn chuẩn xác chộp lấy nhóc con nghịch ngợm: “Gì thế, bé con?”

“Nha ô!” Giọng của đám oán linh có vẻ sốt ruột.

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến. Ngu Đồ mở bừng mắt, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía An Giai Giai.

Cô vẫn ngồi yên như một cái xác ướp, nhưng khác với lúc trước—tất cả đám oán linh nhỏ từng chơi đùa trên người cô đều biến mất.

Chúng co cụm thành một vòng tròn cách đó mấy mét, vừa muốn đến gần lại không dám.

Lòng Ngu Đồ trầm xuống, hắn nhẹ nhàng bước tới, dừng lại bên đám nhóc oán linh: “Giai Giai? An Giai Giai?”

Đôi mắt đỏ như máu của cô ngơ ngác, đối với hắn không có bất kỳ phản ứng nào.

Ngu Đồ liếc nhanh điện thoại, giờ đã gần bảy giờ tối, chỉ còn khoảng năm tiếng nữa là hết ngày hôm nay.

Ngoài cửa, lớp sương trắng dày đặc cũng dần chuyển thành màu tối hơn. Trời sắp sập tối.

Phản ứng của An Giai Giai rõ ràng có gì đó không đúng. Nhận thấy điều này, Ngu Đồ cùng nhóm oán linh lập tức lùi lại một chút, luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Cứ như vậy mà bình an trôi qua nửa giờ.

Đột nhiên, từ phía sau cột chịu lực hình tháp, một loạt âm thanh sột soạt vang lên—hết đợt này đến đợt khác.

An Giai Giai, người nãy giờ vẫn ngây ngẩn như tượng gỗ, bỗng chậm rãi quay đầu về phía phát ra âm thanh ấy.

Ngu Đồ theo phản xạ che chắn trước mặt cô, nhưng âm thanh phía sau vẫn không ngừng vang lên, mỗi lúc một rõ, kèm theo đó là những tiếng rên rỉ đầy thống khổ.

Tần suất chớp mắt của An Giai Giai bỗng dưng tăng nhanh, cơ thể cô khẽ run lên, bắt đầu có những cử động nhỏ.

Không còn cách nào khác, Ngu Đồ lập tức nhấc chân lao nhanh về phía cột chịu lực.

Ở đó, năm kẻ khốn nạn bị trói từ hôm qua đến giờ. Nhìn thấy hắn tới, ánh mắt họ tràn ngập hy vọng.

“Ưm ưm ưm—!” Ba trong số năm kẻ bị trói không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ. Bị dây thừng trói chặt suốt một ngày một đêm, bọn chúng vừa đói, vừa mệt, cơ thể tê cứng đến khó chịu.

Ngu Đồ trước đó đã dùng vải trắng trong toà nhà cũ bịt miệng bọn chúng lại. Giờ đây, bọn chúng không ngừng ngửa đầu, ra hiệu muốn hắn tháo vải bịt ra.

Nhưng hắn hoàn toàn phớt lờ. Chỉ trầm giọng: “Mặc kệ mấy người đói hay mệt, khó chịu hay mắc vệ sinh, bây giờ, tốt nhất là đừng phát ra bất kỳ âm thanh nào! Không thì tất cả các người sẽ chết hết!”

Vừa nói ra mấy lời tàn nhẫn xong, Ngu Đồ cảm thấy ống quần bị cào nhẹ.

Hắn đầu, thấy đám nhóc oán linh đang nhảy lóc cóc bên chân.

“Sao thế, bé con?”

“Nha.” “Nha.” “Ô ô…”

Những âm thanh nhỏ xíu, vậy mà Ngu Đồ lại nghe ra nỗi sợ hãi cùng lo lắng ẩn giấu bên trong.

Thời điểm Ngu Đồ quay đầu đi, hắn chẳng thấy được ánh mắt năm tên cặn bã đang nhìn mình cứ như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần.

Nữ quỷ dọa bọn họ đêm qua không thấy tăm hơi, mà thiếu niên trước mặt lại có dấu hiệu thần kinh không bình thường. Cả bọn đã bị trói một ngày một đêm, tâm lý căng như dây đàn. Khi con người rơi vào nỗi sợ tột cùng, bản năng sinh tồn sẽ bùng phát mạnh mẽ nhất.

Bọn chúng vùng vẫy dữ dội hơn, miệng rên rỉ thảm thiết, cơ thể giật giật không ngừng, cố gắng tự giải thoát khỏi dây trói.

Tiếng động do bọn chúng tạo ra càng lớn, mà ở một góc tối không thể nhìn thấy, tiếng của An Giai Giai cũng vang lên rõ ràng hơn.

Ngu Đồ bỗng chốc sinh ra một loại ảo giác—hắn có thể nghe thấy tiếng dây thừng bên phía An Giai Giai đang đứt!

Thời khắc nguy cấp, Ngu Đồ vớ lấy tấm "bánh pizza" đang dựng bên cạnh, nhắm thẳng đầu từng tên mà phang mạnh xuống!

Một cú chưa đủ, vậy thì hai cú, ba cú. Đến khi cả năm tên đều im bặt, hắn mới thở dài nhẹ nhõm.

Trong tay hắn, "bánh pizza" khắc phù văn thanh tẩy đã nứt ra một đường dài.

Ngu Đồ siết chặt mảnh phù văn đã sứt mẻ, bước ra từ phía sau cột chịu lực, trái tim suýt thì ngừng đập———

Chỉ cách hắn ba bước chân, An Giai Giai đứng thẳng tại chỗ.

Dây thừng vẫn quấn trên người cô, nhưng đã không còn cản được bất kỳ cử động nào.

Dưới chân cô, đám oán linh nhỏ bé co cụm thành một khối, phát ra tiếng "Nha" sợ hãi, cố gắng giữ chân cô lại.

Nếu chậm một giây thôi...Ngu Đồ không dám nghĩ tiếp nữa.

Hắn cúi đầu nhìn lá bùa Thanh Tẩy Phù đã cháy dở trong tay, rồi không chút do dự, “Bốp” một tiếng, vỗ thẳng lên mặt An Giai Giai.

Hoa văn trên lá bùa như những đóa hoa rực rỡ, từng đường nét phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Trong đôi mắt đỏ ngầu của An Giai Giai, tia máu dường như phai nhạt đi một chút.

Nắm bắt cơ hội, Ngu Đồ đẩy mạnh cô về góc an toàn lúc trước, Ngu Đồ ngẩng đầu nhìn lên tòa tháp hình trụ tầng tầng chồng chất, ra hiệu cho nhóm oán linh giúp hắn gỡ bỏ phù văn trấn áp và nguyền rủa đang bám trên đó.

Sau khi lấy được hai lá bùa, hắn dùng dây thừng buộc chúng lại, một trước một sau, cố định lên người An Giai Giai.

Ngay khi phù văn tiếp xúc với cơ thể nàng, ánh sáng nhấp nháy liên tục, như đang xung đột với luồng khí tức tà ác bên trong. Mà trong mắt An Giai Giai, màu huyết hồng cũng nhạt dần, thần trí dường như đã khôi phục được đôi phần.

Ngu Đồ thở phào một hơi thật dài. Lúc này, đồng hồ chỉ đúng tám giờ.

Khoảng cách đến thời điểm mười hai giờ—còn bốn tiếng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play