“Mạnh đội trưởng! Có chuyện rồi!”

Chiếc xe đang chạy đều trên đường đột nhiên dừng gấp. Vẻ cười cợt trên mặt Tần Phỉ lập tức biến mất.

Ba người ngồi ở hàng ghế sau, bị cú phanh gấp làm gián đoạn công việc, đồng loạt ngẩng đầu.

Mạnh Tự Thu tay giữ chặt laptop đặt trên đầu gối, đẩy nhẹ gọng kính, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Tần Phỉ nghiêm mặt, hoàn toàn không còn chút biểu cảm bông đùa nào: “Trấn Hòe Lâm… vừa biến mất khỏi bản đồ.”

Anh ta hơi nghiêng người, để ba người phía sau nhìn rõ màn hình lớn đặc chế bên cạnh.

Trên đó, ánh sáng đỏ nhấp nháy dữ dội, hàng loạt thông báo cảnh báo liên tục bật lên—

【Cảnh báo! Cảnh báo! Mục tiêu điều hướng đã biến mất, vui lòng lập kế hoạch tuyến đường mới!】

【Cảnh báo! Cảnh báo! Mục tiêu điều hướng đã biến mất, vui lòng lập kế hoạch tuyến đường mới!】

【Cảnh báo! Cảnh báo! Mục tiêu điều hướng đã biến…】

Thông báo cứ lặp đi lặp lại nhưng không có ai phản hồi. Cuối cùng, giọng nói lạnh lẽo vô cảm của trợ lý ảo vang lên:

【Đã mất mục tiêu điều hướng. Hệ thống dẫn đường tạm thời đóng. Tuyến đường này đã được tải lên hệ thống của Dị Xử Cục. Số hồ sơ: 12376.2030.7.D】

Giọng nói trợ lý ảo biến mất. Bầu không khí trong xe trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Sắc mặt của bốn người họ đều khó coi.

“Chẳng phải nhiệm vụ này chỉ là cấp D thôi sao?” Lộ Nhã Âm đang đặt bàn gấp nhỏ trên đầu gối, tay còn cầm bút vẽ Vây Trói Phù.

Ngay khi nghe thấy thông báo, nét bút trên tay cô run lên, tấm phù hỏng ngay lập tức. “Sao lại xuất hiện hiện tượng nhiễu loạn vượt cấp như thế này?”

Nhiệm vụ cấp D có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng chỉ cần xử lý đúng cách, thông thường sẽ không có thương vong nghiêm trọng.

Nhưng từ cấp C trở lên…

Mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn.

Khó khăn của nhiệm vụ sẽ tăng gấp lũy thừa, không còn chỉ là “tăng dần” nữa.

Nhiệm vụ cấp C xuất hiện ở đâu, khu vực xung quanh đó sẽ xảy ra hiện tượng trường năng lượng hỗn loạn.

Nhiễu loạn này sẽ làm gián đoạn phần lớn thiết bị điện tử, thậm chí ngăn cản cả tín hiệu vệ tinh. Chỉ có những thiết bị chuyên dụng đắt đỏ mới có thể hoạt động trong môi trường đó.

Nói cách khác—

Một khi xuất hiện hiện tượng nhiễu loạn, rất có thể nhiệm vụ đã thăng cấp lên C hoặc cao hơn.

“Nhiệm vụ [Huyết Giá Y] đã được chúng ta phân tích sơ bộ trên đường đi.” Lộ Nhã Âm cau mày, “Nó đã từng giao thoa với nhiệm vụ cấp E [Tòa Nhà Cũ] nên mới dẫn đến dị biến. Nhưng nhiệm vụ đã dị biến một lần rồi thì sẽ không thể dị biến lần hai.”

“Vậy thì… hiện tượng nhiễu loạn cấp C này từ đâu ra?”

“Tôi vừa xin cấp quyền tạm thời từ Dị Xử Cục, để can thiệp vào hồ sơ nhiệm vụ cá nhân của Ngu Đồ.”

Mạnh Tự Thu nhanh chóng gõ bàn phím.

Hàng loạt ký hiệu mật mã dày đặc hiện lên màn hình.

Bất kỳ ai có liên hệ với thế giới bên trong đều sẽ có hồ sơ của mình bị mã hóa bảo mật.

Muốn truy cập vào những tài liệu này, nhất định phải có báo cáo tình huống hợp lệ, đồng thời được cấp quyền đặc biệt.

Cả nhóm biết Ngu Đồ đã kích hoạt nhiệm vụ cấp D [Huyết Giá Y] là nhờ thiết lập đặc biệt của nhóm tân sinh.

Nhưng ngoài tên nhiệm vụ, họ không thể biết nội dung cụ thể hay phương thức hoàn thành.

Nhưng khi nghi ngờ có nhiệm vụ cấp C xuất hiện, báo cáo của họ ngay lập tức được phê duyệt.

Quyền truy cập tạm thời đã được mở.

Mạnh Tự Thu nhấn vào hồ sơ nhiệm vụ của Ngu Đồ—sau đó, anh trầm mặc.

“Lão đại, sao mặt anh còn khó coi hơn bọn tôi vậy?”

Tần Phỉ nhìn thấy sắc mặt Mạnh Tự Thu qua gương chiếu hậu, cảm giác nặng nề trong lòng càng tăng lên.

Anh ta cố cười cợt để giảm bớt căng thẳng: “Đừng nói là… còn tệ hơn cả việc có nhiệm vụ cấp C đấy nhé?”

Nhưng chưa kịp bật cười xong, anh ta đã thấy Lộ Nhã Âm và Cố Hồng Ảnh đều đang cau mày, mặt mày nhăn nhó như sắp ăn phải mướp đắng nguyên vỏ.

Tần Phỉ: “……?”

Anh ta vươn cổ: “Để tôi xem với!”

Trong nhóm, những lúc cấp quyền tạm thời kiểu này, mặc định dữ liệu sẽ được chia sẻ cho cả tổ đội.

Nhưng vì đang lái xe, Tần Phỉ không thể nhìn thấy màn hình laptop của Mạnh Tự Thu.

Thấy vậy, Mạnh Tự Thu dứt khoát chia sẻ tài liệu lên nhóm chat nội bộ.

Tần Phỉ vội mở điện thoại.

Nhiệm vụ của Ngu Đồ hiển thị ngay trước mắt.

Bảng nhiệm vụ cực kỳ đơn giản.

Chỉ có hai dòng chữ. Một dòng màu đỏ. Một dòng màu đen.

Dòng chữ màu đen viết rằng—

Đã tiếp nhận nhiệm vụ cấp E [Tòa Nhà Cũ], nhiệm vụ cấp D [Huyết Giá Y].

Dòng chữ màu đỏ thì ghi—

Chưa tiếp nhận nhiệm vụ cấp C [Hoè Mộc], nhiệm vụ cấp B [Hoang Sơn].

Tần Phỉ: “???”

Tần Phỉ: “!!!”

“Đệt!” Anh ta buột miệng chửi thề, “Đây là cái đất lành nào thế? BCDE chơi xếp hình với nhau à?”

“A Phỉ.” Mạnh Tự Thu cau mày, nếp nhăn giữa chân mày hằn rõ: “Nói chuyện văn minh.”

Tần Phỉ: “…Được rồi, lão đại.”

Mạnh Tự Thu hỏi: “Dù hệ thống định vị không còn dùng được nữa, nhưng trước khi mất tín hiệu, tuyến đường vẫn chính xác. Cậu còn nhớ không?”

Tần Phỉ nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng: “Nhớ đại khái, chỉ có vài điểm không chắc lắm. Đến lúc đó để Nhã Âm bói hướng ở các ngã rẽ là được.”

Mạnh Tự Thu gật đầu: “Tốt. Giờ cứ lái xe đến trấn Hoè Lâm, mở giới hạn tốc độ cao nhất. Phải đến đó càng sớm càng tốt.”

Sau đó, anh chuyển hướng sang Lộ Nhã Âm: “Đừng vẽ Vây Trói Phù nữa, đổi sang Phòng Ngự Phù đi.”

Dặn dò xong, Mạnh Tự Thu quay qua Cố Hồng Ảnh, hỏi:

“Hồng Ảnh, thử nhớ lại xem. Lần trước ở trấn Hoè Lâm, cậu có gặp ai hoặc chuyện gì kỳ lạ không?”

"Người hoặc chuyện kỳ lạ sao…" Nghe câu hỏi, trong đầu Cố Hồng Ảnh lập tức hiện lên một bóng người.

Người đó xuất hiện trong bài kiểm tra nhập học của cậu, cũng là bóng dáng lướt qua phế tích ở núi hoang hôm đó.

Cậu hít sâu một hơi, nói: “Đội trưởng Mạnh, thật ra bài kiểm tra nhập học của em hoàn thành một cách cực kỳ khó hiểu.”

“Nửa đêm, em bị Tam Thanh đá bay khỏi phòng ngủ, bắt phải chạy tới điểm nhiệm vụ.”

“Khi đó em chỉ mặc đồ ngủ, đi dép lê, thế mà phải leo núi suốt năm tiếng đồng hồ, mệt đến mức sắp đứt hơi.”

Cố Hồng Ảnh nói rất chân thành, chẳng chút sợ bị nhóm Tổ Đặc Dị này cười nhạo.

Dù sao thì—

Mạnh Tự Thu là bạn học cũ của ba mẹ cậu.

Tần Phỉ, Lộ Nhã Âm cũng rất thân với gia đình cậu.

Ngày cậu bò lê bò lết trở về nhà sau khi bị đá ra ngoài, ba mẹ đã ngồi chờ sẵn, một trái một phải, cười đến vui vẻ.

Lúc đó cậu mới biết, họ đã biết trước từ lâu rồi.

Sau này, khi Ngu Đồ gặp chuyện, chính cậu đã mặt dày nhờ cha mẹ liên hệ với Mạnh Tự Thu.

Nhờ vậy, cậu mới được gia nhập đội ngũ chấp hành nhiệm vụ, trở thành thành viên ngoài biên chế tạm thời.

“Nhiệm vụ của em là điều tra bí ẩn về tiếng hát trên núi hoang. Nhưng mà———”

Cố Hồng Ảnh nhớ lại trải nghiệm thảm thương nửa tháng trước, đau lòng nói:

“Em đã đi lòng vòng trên núi rất lâu mà không thấy gì cả. Đến khi định xuống núi, em mới nghe được một đoạn hát mơ hồ.”

“Thế là em lần theo hướng phát ra tiếng hát mà đi.”

Nghe đến đây, Tần Phỉ liếc nhìn bảng nhiệm vụ, thấy [Hoang Sơn] được đánh dấu cấp B, không khỏi cảm thán: “Lá gan lớn dữ…”

“Im lặng.” Mạnh Tự Thu ngắt lời.

Tần Phỉ hé miệng, nhưng rồi bất đắc dĩ im lặng.

Cố Hồng Ảnh kể tiếp: “Em lần theo tiếng hát, đi đến một khu phế tích.”

“Phế tích đó bị cây leo bao phủ dày đặc, nhìn qua đã thấy âm u.”

“Em lần vào cổng chính sắp sập, rồi phát hiện—nó thật sự rất sâu.”

“Bên trong tối tăm vô cùng. Dưới đất toàn là gạch vụn, rêu phong, mạng nhện… Càng đi vào, tiếng hát càng rõ.”

“Em chỉ có thể tiếp tục tiến lên. Vì đường đi quá chật hẹp, em phải giật bớt mớ cây khô chắn lối để mở đường.”

Lúc này, đừng nói Tần Phỉ, ngay cả Mạnh Tự Thu cũng muốn nói—cậu cũng liều thật đấy.

Càng cảm thấy có điều bất thường thì càng không nên dễ dàng đặt chân vào, nếu không rất có thể sẽ chịu thiệt vì sự bất cẩn.

"Em không biết mình đã đi bao xa, chắc là đến tận cùng rồi. Khi đã dọn sạch những dây leo cuối cùng của cây trường xuân, phía sau những dây leo khô héo đó, em nhìn thấy một người."

Cố Hồng Ảnh nhớ lại người thần bí ấy, miêu tả một cách chi tiết: "Hắn có mái tóc đen, mắt phượng, bên mắt trái đeo một chiếc kính gọng vàng đơn, dây kính kéo dài xuống tận xương hàm. Trên người hắn là bộ trường bào với hàng khuy cài kín tận cổ."

"Em không biết phải diễn tả cảm giác lúc đó thế nào." Cố Hồng Ảnh gãi đầu, chần chừ một lúc rồi nói: "Cảm giác như hắn không có ác ý với em, nhưng khi hắn đứng giữa tàn tích đổ nát ấy…"

Cố Hồng Ảnh suy nghĩ một chút rồi đưa ra một ví dụ khiến ba người còn lại có phần khó hiểu: "Em cảm thấy như mình vừa nhìn thấy một món cổ vật từ dòng chảy thời gian."

"Đáng tiếc là em chỉ nhìn thấy hắn trong chốc lát, rồi một làn sương trắng đột nhiên tràn ra che mất tầm nhìn. Khi hoàn hồn lại, em đã quay trở lại trước cổng phế tích."

Cố Hồng Ảnh tiếp tục: "Vì vậy, em quay lại tìm lần nữa, nhưng bên trong đã trống rỗng."

"Miêu tả này…" Lộ Nhã Âm chạm nhẹ vào cằm, đăm chiêu nói, "Sao tôi cảm thấy có chút quen thuộc?"

"Chắc chỉ là cảm giác thôi sao? Hai ngày trước chẳng phải cậu còn cười lăn lộn trong nhóm vì chuyện này sao?"

Tần Phỉ vừa lái xe vừa nhắc nhở: "Báo Thắng Hổ đấy!"

"Báo Thắng Hổ thì sao?" Lộ Nhã Âm vô thức phản bác, nhưng rồi ngẩn người một giây, sau đó lập tức cười phá lên, tiếng cười lớn đến mức có thể làm rung chuyển cả đất trời: "“Ha ha ha ha ha ha tôi nhớ ra rồi ha ha ha ha ha ————”

Cô cười đến mức không thở nổi: "Là con báo đen bị nhốt vào vườn thú, bị khách tham quan vây quanh đến mức hoảng sợ phát ra tiếng kêu thảm thiết phải không?"

"Theo nguồn tin đáng tin cậy, hắn đã cướp lấy 'Đế Lưu Tương' trên người một hậu bối của đại nhân vật nào đó, kết quả là bị bắt ngay tại chỗ mà ăn đòn———"

Lộ Nhã Âm đang nói giữa chừng thì nụ cười trên mặt dần biến mất. Cô chớp mắt, quay sang nhìn Cố Hồng Ảnh: "Đừng nói với tôi là chuyện này xảy ra ở trấn Hòe Lâm nhé?"

Với một nhóc con vị thành niên như Báo Thắng Hổ, chuyện này đúng là một vết đen rõ nét trong lịch sử đời hắn.

Thực ra, số người biết chuyện không nhiều, nhóm bọn họ cũng chỉ là do thông tin đủ nhanh nhạy nên mới lờ mờ nắm được đại khái, nhưng chi tiết cụ thể thì hoàn toàn không rõ.

Nhưng dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, không phế tu vi, chỉ đơn giản là làm trò hề một chút, nên mọi người cũng chỉ coi như một câu chuyện cười mà thôi, không ai thực sự đi sâu tìm hiểu.

Ai mà ngờ hai chuyện này lại vòng vèo đến mức có liên hệ với nhau chứ!

"Mô tả này... Sao tôi cũng thấy quen quen?"

Khi cả nhóm còn đang cười điên cuồng, tay Mạnh Tự Thu gõ bàn phím bỗng khựng lại: "Hình như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi."

"Hả?" Lộ Nhã Âm kinh ngạc quay đầu, "Lão đại, anh cũng hóng mấy chuyện bát quái này à?"

"Không phải." Mạnh Tự Thu do dự giây lát, chuyển qua một phần mềm, mở giao diện trò chuyện.

"Mấy ngày trước, trưởng lão của tộc Bạch Xà có trò chuyện với tôi. Có nói, hậu bối trong tộc ra ngoài cướp Đế Lưu Tương, không biết trời cao đất dày thế nào mà lại chọc phải một vị tiền bối."

"Không những bị giữ lại kiểm tra bài vở, mà còn vì chơi trò mưu mẹo mà cuối cùng lại để mất luôn Đế Lưu Tương. Sau khi quay về thế giới bên trong, chính mình biến về nguyên hình, ôm tấm chăn hè nửa cân mà khóc thành một cân luôn."

Mạnh Tự Thu mở khung trò chuyện giữa anh và trưởng lão Xà tộc. Trong đó có một đoạn video.

Góc quay của video có chút kỳ lạ, giống như được quay từ một vị trí ẩn nấp trên một vật thể rất kín đáo. Trong khung hình, một con tiểu xà tuyết trắng, dài chừng bằng cánh tay người trưởng thành, đang cuộn tròn trong chăn, miệng há ra nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có nước mắt lã chã rơi xuống, từng giọt từng giọt tí tách, làm ướt chăn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ngay sau đoạn video dài mười mấy giây ấy, còn có một tin nhắn kèm theo—một chuỗi "hahahaha" dài đến nửa màn hình:

"Hahahahahahahahahahahahaha, cái đứa chuyên gây họa này cuối cùng cũng có ngày hôm nay rồi! Giở trò khôn lỏi cuối cùng cũng đụng phải tấm sắt rồi chứ gì!"

"Không đánh lại người ta thì thôi, còn bị kiểm tra bài học. Kết quả là bị phát hiện ra trong mắt tiền bối kia, nó chẳng khác gì một kẻ mù chữ! Tức đến mức vừa về đã khóc ầm lên, hahahahahahaha! Đáng đời! Hahahahahahahahaha! Quá sướng! Quá đã lòng xà!"

"Đợi đến khi con nhãi này trưởng thành, ta sẽ phát lại đoạn video này một trăm lần trong lễ thành niên của nó!"

"Hahahahahahahaha———"

Đọc xong đoạn tin nhắn này, Lộ Nhã Âm lặng lẽ ngẩng đầu, cảm thán một câu: "Cũng thật là… hiểm độc ghê nhỉ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play