Hai hình nhân giấy đỏ và xanh cuối cùng cũng bị hủy, Ngu Đồ cuối cùng lấy lại bình tĩnh.

Hắn mặt không biểu tình mà vứt miếng "bánh pizza" trong tay xuống—thứ đã nứt toác sau những cú giáng mạnh xuống đám giấy nhân hình, sau đó quay đầu nhìn về phía An Giai Giai vẫn đang ôm tấm ván khắc phù chú thanh tẩy, ngây người nhìn hắn.

Những oán linh nhỏ bám quanh cô—có cái ngồi trên đầu, có cái quấn trên vai, có cái ẩn trong tua váy, thậm chí còn có những cái núp trong cột tháp đen. Khi nhận thấy ánh mắt của Ngụ Đồ, đám oán linh nhỏ đồng loạt phát ra những tiếng "nha" khe khẽ.

Ngu Đồ: "……"

Hắn có phải đã vô tình làm hư mấy đứa nhỏ rồi không?

"Khụ." Hắn hắng giọng, nghiêm túc nói: "Đánh người là không đúng đâu, bé con không được học theo."

"Nha.""Oa.""Xì xì xì"

Ngu Đồ nhận về vài tiếng phản hồi lác đác.

Những lúc thế này mới thấy rào cản ngôn ngữ thật phiền—hắn thật sự chẳng hiểu gì hết.

Ngu Đồ bước lên vài bước, một phần đám linh thể đen đang bám trên người An Giai Giai lập tức tách ra, vèo một cái nhảy lên người hắn, những móng vuốt nhỏ xíu bấu chặt, hệt như một bầy mèo con đang trèo lên trụ cào móng.

Hắn nhờ nhóm linh thể giúp gỡ năm sợi dây thừng treo lơ lửng trên xà nhà xuống, rồi trói cả ba nam hai nữ vẫn còn bất tỉnh. Còn về phần Phùng Thông—người đã hóa thành xác chết—hắn không rõ sau khi vật chứa là hình nhân bị phá hủy, linh hồn của hắn đã trôi dạt về đâu.

Sau khi chắc chắn tất cả đã bị trói chặt, Ngu Đồ quay đầu hỏi: "Phùng Thông thì sao bây giờ?"

Sợ An Giai Giai không nhận ra cái tên, hắn bổ sung: "Chính là cái tên nằm cạnh cô trong quan tài đó."

"Nhà tang lễ… vải đỏ… khế ước…" Giọng An Giai Giai khàn đặc, nói chậm chạp vì cổ họng đã bị ảnh hưởng bởi bã trấu, từng chữ một bật ra khó khăn, "Thiêu… sạch."

"Được." Ngu Đồ gật đầu, quay người định đi, nhưng mới đi được vài bước thì lại quay trở lại nói: "Sương đêm dày quá, làm rối loạn phương hướng. Tôi không thể một mình tìm đường đến nhà họ Phùng."

Ngu Đồ: "An Giai Giai, tôi cần cô dẫn đường."

Trước đó, hắn được dẫn đến đây nhờ các linh thể bé nhỏ này. Chúng từng bị giam cầm trong khu nhà cũ, nhưng từ khi hai nhiệm vụ giao nhau và sản sinh biến dị, chúng có thể bám vào các vật thể đặc biệt để rời đi. Thế nhưng bây giờ, cả sáu hình nhân giấy đã bị phá hủy hoàn toàn, có lẽ cũng không còn cách nào để dùng lại.

An Giai Giai không lập tức đồng ý. Đôi mắt đỏ như máu của cô nhìn chằm chằm vào Ngu Đồ.

Dù đêm tối và sương mù có làm rối loạn cảm giác và tầm nhìn, nhưng Ngu Đồ không phải không có cách. Chẳng qua, hắn không yên tâm khi để An Giai Giai ở lại cùng những kẻ này.

Càng đến gần mốc bảy ngày, cô càng giống như một thanh kiếm sắp vượt khỏi vỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất kiểm soát. Ngu Đồ tin rằng cô muốn tiến về phía trước, nhưng mối thù hận trong lòng cô vẫn là một ngòi nổ đáng sợ.

Trong lúc chờ cô quyết định, một linh thể nhỏ đen bằng móng tay nhảy lên một thanh tre nhỏ. Thanh tre dài chừng một đốt ngón tay lập tức bật lên, "túc túc túc" tiến đến bậu cửa, nhưng rồi—"bẹp"—một tiếng, nó đâm thẳng vào cạnh cửa, ngã chổng vó.

Một linh thể nhỏ bé từ trên thanh tre rơi xuống, có vẻ choáng váng.

Ngu Đồ cúi người, nhặt nó lên, nhẹ nhàng xoa xoa, rồi đặt nó xa cửa hơn một chút.

Những linh thể bé nhỏ này rất muốn giúp An Giai Giai, nhưng nhìn quanh căn phòng đầy mảnh vụn, chúng rõ ràng không còn vật dẫn nào để có thể thoát ra ngoài cùng cô nữa.

Không biết có phải vì xúc động khi thấy cảnh này không, hay là vì lý do nào khác, An Giai Giai quay lại nhìn chằm chằm mấy kẻ đang bị trói một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi bước về phía cánh cửa.

"Khi trời sáng, chúng ta sẽ báo cảnh sát." Ngu Đồ không hỏi cô vì sao lại nhìn họ, chỉ bình tĩnh nói, "Bây giờ đi giải quyết vấn đề trước. Xong xuôi thì quay lại đây. Đám linh thể này sẽ trông chừng chúng, không để bọn họ trốn thoát đâu."

An Giai Giai bước qua bậu cửa. Ngu Đồ nghe thấy cô khẽ đáp: "Ừm."

Cô đi trước, hắn lặng lẽ theo sau.

Đi được vài bước, hắn đột nhiên cảm giác có gì đó, bèn quay đầu lại nhìn.

Trong bóng tối của căn nhà cũ, ngay bên trong ngưỡng cửa, những linh thể bé nhỏ đang chồng lên nhau, tạo thành một ngọn núi linh thể đen tròn vo.

Ngu Đồ giơ tay vẫy: "Bọn anh sẽ quay lại nhanh thôi."

Từ "núi" linh thể đen ấy, vô số móng vuốt nhỏ xíu vươn ra, vẫy vẫy trong không trung, đáp lại lời tạm biệt của hắn.

-

Xuyên qua màn sương đêm dày đặc, Ngu Đồ và An Giai Giai đến linh đường nhà họ Phùng.

Theo phong tục của trấn Hoè Lâm, sau khi một người qua đời, linh cữu sẽ được quàn bảy ngày, và cửa linh đường không bao giờ được đóng vào ban đêm—để linh hồn người chết không lạc đường trở về nhà.

Nhờ vào tập tục này, Ngu Đồ cũng bớt đi một nỗi lo về cách lẻn vào nhà họ Phùng.

Từ cửa đến góc tường trong đại sảnh, hai hàng nến trắng to bằng cánh tay cháy leo lét, phản chiếu lên những vòng hoa trắng trải dài phía sau chúng, tựa như một biển tuyết lạnh lẽo. Giữa khung cảnh ấy, một cỗ quan tài đơn xa hoa nằm lặng lẽ ở chính giữa, dưới ánh nến chập chờn và làn sương u tối, nó trông vô cùng quỷ dị, cứ như nắp quan tài có thể bật mở bất cứ lúc nào, và thứ bên trong sẽ nhảy ra ngay lập tức.

Ngu Đồ vươn tay đẩy nắp quan tài ra—bất ngờ, một bàn tay đột ngột vươn lên, chộp thẳng vào mặt hắn!

Ngay khoảnh khắc đó, An Giai Giai đứng bên cạnh không chút do dự, túm lấy cánh tay kia, mạnh mẽ nhấc bổng cả người trong quan tài lên rồi thẳng tay ném thẳng vào hàng nến đang cháy—một tiếng “rầm” vang lên nặng nề.

Có lẽ vì tên chú rể này đã bị oán khí của An Giai Giai nhuộm đen và hóa thành lệ quỷ, nên dù bị ném lên đám nến, lửa không những không bốc lên thiêu rụi hắn, mà ngược lại, những ngọn nến ấy còn đồng loạt tắt phụt.

Ngu Đồ nghe thấy An Giai Giai khẽ “chậc” một tiếng, có vẻ khá bất mãn.

…Hắn nghiêm túc kính nể khả năng chiến đấu của cô.

Lệ quỷ không thể tự mình thoát khỏi [gông xiềng], An Giai Giai sau khi quẳng chú rể đi liền ra hiệu cho Ngu Đồ lấy dải lụa đỏ trong quan tài. Hắn cúi người thò tay vào, dễ dàng rút ra một bông hoa đỏ thẫm kết bằng lụa, với hai dải ruy băng dài buông xuống, trên đó thắt một nút kết đồng tâm.

Ngu Đồ cầm bông hoa đỏ lên, lấy chiếc bật lửa từ túi áo ngủ ra, châm lửa vào đầu dải lụa. Không biết có phải vì nó đã trở thành [gông xiềng] của quỷ vật hay không, mà dù chỉ là một dải lụa bình thường, nó lại mất rất lâu mới bắt lửa. Khi cháy, nó còn tỏa ra một thứ mùi kinh khủng đến cực điểm—giống như mùi xác cá, xác tôm thối rữa bên hồ vào mùa hè, nhưng nhân lên gấp mười lần.

“Cái này cũng quá khó ngửi rồi!” Ngu Đồ tuyệt vọng kêu lên một tiếng, lập tức vung tay ném dải lụa đỏ sang một góc—chỗ đó đảm bảo sẽ không bén lửa vào bất kỳ vật dụng nào xung quanh, nhưng đồng thời cũng là vị trí cách hắn xa nhất. Thế nhưng, dù đã tránh xa, mùi khét nồng nặc vẫn xộc vào mũi, hun đến mức hắn chỉ muốn nôn ngay tại chỗ.

Châm lửa đốt dải lụa đỏ xong, Ngu Đồ lại lục lọi tìm kiếm bản "khế ước" mà An Giai Giai nhắc đến, cuối cùng cũng lôi được nó ra từ dưới gối bọn họ.

Hóa ra, "khế ước" chính là hôn thư, có hai bản y hệt nhau.

Trên nền giấy đỏ sậm, từng hàng chữ được viết bằng loại mực đỏ tươi——

【Mừng hôm nay cử hành hôn lễ, lương duyên kết trọn

Thơ ca Quan Thư, nhã tụng Lân Chỉ

Phúc trạch năm đời hưng vượng, cát tường lan tỏa khắp phương

Đồng tâm đồng đức, hòa thuận mỹ mãn...】

Ngu Đồ chỉ mới liếc sơ vài dòng mà da gà đã nổi đầy người, lập tức lấy bật lửa châm vào góc giấy mà chẳng thèm xem hết.

Hôn thư vốn là minh chứng cho sự kết giao của một đôi phu thê, là lời chúc phúc cho bọn họ nắm tay nhau đến bạc đầu, chứ không phải thứ xiềng xích, trói buộc hai kẻ xa lạ lại với nhau bất chấp cả âm dương!

Lửa bắt đầu lan trên trang giấy, và chẳng ngoài dự đoán, thứ mùi bốc lên từ tờ hôn thư cũng kinh khủng không kém dải lụa đỏ. Ngu Đồ cảm thấy mình sắp chết ngạt đến nơi.

Hắn cố nén cảm giác buồn nôn, bấy giờ mới nghe được giọng An Giai Giai vang lên: “Đốt xong… mùi… biến mất.”

Ngu Đồ liếc nhìn dải lụa đỏ đang cháy chậm rãi.

Lại nhìn sang hôn thư cũng đang cháy chầm chậm.

Ngu Đồ: “……”

Trong tình thế tuyệt vọng, trí tuệ con người sẽ bộc phát đến mức tối đa.

Với năng lực "thủ công mỹ nghệ" đầy linh hoạt của mình, Ngu Đồ lập tức chạy đến cạnh vòng hoa, bắt tay tháo dỡ ngay tại chỗ.

Trước tiên, hắn giật lấy cặp câu đối trên vòng hoa, vừa định vò lại thành một cục thì vô tình lướt mắt nhìn thấy hàng chữ trên đó———

[Oán ai chi hận, thương thay cha mẹ tóc bạc, nuôi con thông minh lại là bất hạnh; xưa nay ai tránh khỏi tử vong, tiếc thay giấc mộng công danh như mây khói, chỉ có thể thở dài mà trông kẻ bạc phước lụi tàn.]

Ngu Đồ: “...6.”

Cái mặt nhà họ Phùng đúng là dày thật. Chỉ riêng loại người như Phùng Thông mà cũng được xứng với mấy câu chữ hoa mỹ này sao?

Vừa phỉ nhổ trong lòng, tay hắn vẫn không dừng lại, tháo chỗ này, chắp chỗ kia. Chẳng bao lâu sau, một chiếc quạt giấy thô sơ đã ra đời. Ngu Đồ cầm lấy chiếc quạt tự chế, hăng say quạt lửa giúp dải lụa đỏ và hôn thư cháy nhanh hơn.

Toàn bộ hành động như vũ bão của hắn đều bị "tân lang" Phùng Thông trơ mắt chứng kiến.

Gã nằm sõng soài giữa đống nến đã tắt, khuôn mặt mơ hồ méo mó, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà không dám ho he một lời.

Ngọn lửa trên tờ hôn thư và dải lụa đỏ càng lúc càng lớn, cuốn theo những luồng khói đen đặc và thứ mùi tanh tưởi khó chịu. Ngu Đồ nhìn đám tro tàn, rồi nghiêng đầu hỏi An Giai Giai: “Cái này có cần đốt luôn không?”

Vừa dứt lời, hắn đã thản nhiên giơ tay chỉ thẳng vào… "tân lang" Phùng Thông.

An Giai Giai: “......?”

Rốt cuộc giữa hai chúng ta, ai mới là lệ quỷ vậy hả?!

Nhưng phải thừa nhận rằng, câu hỏi của Ngu Đồ khiến An Giai Giai có chút dao động—giết người sẽ nợ máu, vậy giết quỷ thì có tính không?

An Giai Giai dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn hắn chằm chằm.

Ngu Đồ: "…Tôi không biết, tôi cũng mới tiếp xúc với thế giới bên trong thôi. Hay là đợi đến sáng mai, khi sương tan, có sóng điện thoại, tôi hỏi thử chuyên gia xem sao?"

An Giai Giai gật đầu, búi tóc nhỏ trên đầu cô rung rung theo động tác, trông có vẻ rất muốn đốt thật.

Chú rể Phùng Thông: "…?"

Oán khí trong lòng gã càng đậm, nhưng vẫn không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Sau khi dải lụa đỏ và hôn thư cháy rụi, dưới đất không hề để lại một chút tro tàn nào, mùi hôi thối như cá chết tôm ươn cũng đột ngột biến mất. Ngu Đồ rốt cuộc cũng có thể hít thở lại một cách bình thường.

Luồng khí tức kỳ lạ trên người An Giai Giai—thứ khiến người ta bất giác thấy khó chịu—cùng với những hoa văn đỏ sẫm trên áo cưới của cô, tất cả đều biến mất.

Ngu Đồ đoán rằng đây chính là dấu hiệu cho thấy chiếc [Gông xiềng] đã được tháo bỏ.

Không biết nên xử lý chú rể Phùng Thông ra sao, Ngu Đồ nhặt lại sợi dây thừng mà hắn đã vứt lúc mới vào linh đường—để phòng bất trắc, trong lúc An Giai Giai còn đang lưỡng lự, hắn đã sai những đứa bé oán linh trên xà nhà kéo thêm vài sợi dây thừng khác.

Những sợi dây này đã nằm trong khu nhà cũ, tiếp xúc với quỷ vật suốt một thời gian dài, trên đó chắc chắn đã nhiễm phải âm khí, cực kỳ thích hợp để trói quỷ vật.

An Giai Giai đứng bên cạnh trấn áp, trong khi Ngu Đồ ra tay trói Phùng Thông thành một đòn bánh tét phiên bản dây thừng.

Sau đó, hắn cúi xuống, tìm được thứ có vẻ là miệng trên gương mặt nhòe nhoẹt của Phùng Thông, nhét luôn tờ văn tế ban nãy vào đó, rồi dứt khoát ném hắn trở lại quan tài, đóng nắp lại.

Trừ việc thiếu mất một vòng hoa nơi góc tường và vài cây nến bị dập tắt, thì cảnh tượng bên trong linh đường không khác gì so với trước khi họ đến.

Ngu Đồ và An Giai Giai trở về khu nhà cũ, đám người cặn bã kia đã tỉnh lại.

Vật chứa linh hồn của chúng bị đập nát vụn, dù không gây tổn hại trực tiếp đến cơ thể, nhưng cảm giác bị xé toạc từng chút một vẫn in sâu vào hồn phách chúng.

Nói đơn giản, thân thể thì ổn, nhưng linh hồn đã bị tra tấn một trận ra trò.

Cái chết không dễ chịu chút nào—năm người kia sợ đến vỡ mật, gần như hỏi gì khai nấy.

Từ những lời lắp bắp rối loạn, không đầu không đuôi của chúng, Ngu Đồ cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi sự việc.

Mọi chuyện bắt nguồn từ việc cháu trai duy nhất của Phùng Vĩ—Phùng Thông—trong kỳ nghỉ hè đã lén lấy xe của cha mình là Phùng Thắng chạy đua trên đường, vượt làn và gây tai nạn giao thông, chết ngay tại chỗ.

Khi tin tức truyền về nhà họ Phùng, hai ông bà già vốn xem cháu trai như báu vật không thể chấp nhận nổi, khóc đến mức ngất đi vài lần mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật.

Phùng Thắng vì vợ đã ly hôn từ lâu, lại mãi không tìm được người tái giá phù hợp, nên Phùng Thông trở thành đứa con duy nhất trong nhà.

Cưng chiều đến mức muốn gì được nấy, ngông cuồng không xem ai ra gì.

Gia đình họ Phùng vất vả lắm mới chấp nhận được sự thật rằng Phùng Thông đã chết, nhưng lại lo lắng rằng gã ta sẽ cô độc dưới suối vàng, vì vậy bọn họ nảy ra ý định tìm cho gã một người vợ âm hôn để hầu hạ nơi hoàng tuyền.

Họ bí mật dò hỏi khắp nơi, cuối cùng liên hệ được với Hồng Tỷ và Vinh Ca để nhờ môi giới âm hôn cho Phùng Thông.

Yêu cầu của họ là một cô gái tầm tuổi với Phùng Thông, dung mạo đoan chính, không phải tro cốt, mà phải là thi thể nguyên vẹn.

Vì yêu cầu khá cao, họ trả hai vạn tám tệ làm lễ tạ môi giới, còn sính lễ cho nhà gái là sáu vạn sáu tệ—tổng cộng chín vạn bốn tệ, và An Giai Giai chính là người xui xẻo bị nhắm trúng vì số tiền này.

Hai năm trước, cô gặp tai nạn, đôi chân bị thương nặng, buộc phải ngồi xe lăn suốt đời.

Ở thành phố, việc di chuyển bằng xe lăn luôn khiến cô nhận được ánh mắt kỳ thị từ người khác, thế nên cô quyết định về quê sống cùng ông bà ngoại.

Chẳng bao lâu sau khi bị nhắm đến, An Giai Giai "sẩy chân" rơi xuống nước chết đuối.

Ông bà ngoại đau lòng đến bệnh liệt giường, ông bà nội sau khi nghe tin dữ cũng phải nhập viện cấp cứu.

Cha mẹ cô vừa phải chạy đôn chạy đáo lo liệu tang sự cho con gái, vừa phải chăm sóc hai bên cha mẹ già, vì vậy họ chỉ có thể vội vàng mai táng cô.

Nhưng ngay khi họ vừa mới chôn cất xong, Hồng Tỷ và Vinh Ca đã bí mật đào xác cô lên, vận chuyển đến nhà họ Phùng tại trấn Hoè Lâm để tổ chức âm hôn với Phùng Thông.

Để cưới vợ cho Phùng Thông, hai ông bà già nhà họ Phùng đã ném toàn bộ số tiền tích cóp cả đời vào chuyện này.

Phùng lão thái vốn mê tín phong kiến, lại oán hận An Giai Giai vì khiến nhà bà phải bỏ ra số tiền lớn như vậy, thế nên mới có chuyện lấy cám nhét miệng, lấy tóc phủ mặt.

Chính hành động này đã trở thành giọt nước tràn ly, đẩy oán khí của An Giai Giai bùng nổ, kích hoạt nhiệm vụ cấp D: [Huyết Giá Y].

Nghe xong câu chuyện, cơn giận trong lòng Ngu Đồ bùng lên, nhưng đồng thời lại xen lẫn một sự bất đắc dĩ và bi thương sâu sắc.

Chỉ vì những mê tín ngu muội, một thiếu nữ tràn trề sức sống lại bị chôn vùi theo cách như vậy.

Mặc dù An Giai Giai sau này có thể bước trên con đường quỷ tu, nhưng đó chỉ là một sự lựa chọn khi không có lựa chọn nào khác.

Nếu có thể làm người, ai lại muốn làm quỷ?

Chợt, hắn nhớ đến tin nhắn trước đó có người gửi bằng tài khoản của Cố Hồng Ảnh—

“Mê tín phong kiến không thể tin.”

Có lẽ điều mà người kia nói không phải là sự tồn tại của thế giới bên trong, mà là những thứ ngu muội này.

Ngu Đồ nhìn về phía năm kẻ bị trói bằng dây thừng, ba nam hai nữ:

Phùng Vĩ ông nội Phùng Thông, Lâm Thúy bà nội Phùng Thông, Phùng Thắng cha ruột Phùng Thông, Hồng Tỷ, Vinh Ca kẻ môi giới âm hôn.

Cả năm người co rúm lại thành một đống, gương mặt đầy rẫy hoảng sợ đến cực độ.

Thì ra, khi lưỡi dao báo ứng rơi xuống đầu chính mình, ác nhân cũng biết sợ hãi.

……

Sau một đêm giằng co, trời đã sáng.

Ánh sáng lờ mờ xuyên qua tầng sương, nhưng màn sương không hề tan đi, ngược lại còn trở nên dày đặc hơn.

Khi hít thở hay di chuyển, sương trắng như thể muốn len lỏi vào tận bên trong cơ thể.

Ngu Đồ bước ra ngoài vài bước, vậy mà chẳng mấy chốc đã vòng lại điểm xuất phát.

Hắn lấy điện thoại ra, vẫn không có tín hiệu.

Ngu Đồ nghiêng đầu, chỉ tay ra màn sương ngoài cửa: "Chuyện này là do cô làm?"

An Giai Giai chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu, sau đó bước ra ngoài đi dạo một vòng.

Khi quay lại, sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt mờ mịt.

Ngu Đồ: "..."

Tin tốt: Màn sương không liên quan đến An Giai Giai.

Tin xấu: Màn sương không liên quan đến An Giai Giai.

Thứ sương trắng kỳ quái không rõ từ đâu kéo tới, nhốt chặt bọn họ trong tòa nhà cũ.

Ngu Đồ và An Giai Giai trên đầu là đám nhóc oán linh, một người một quỷ lặng lẽ ngồi xổm trong tư thế “mèo ú rúc ổ”, ủ rũ nhìn chằm chằm màn sương đặc quánh ngoài cửa.

Chỉ có đám nhóc oán linh là vô tư vô lo, túm lấy mấy sợi tóc của hai người làm cầu trượt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play