Ngu Đồ tranh thủ liếc qua chỗ An Giai Giai, chỉ thấy hai đỏ một xanh cùng một hình nhân giấy rách nát đã bị cô xé thành từng mảnh, giờ đang thiếu tay cụt chân chạy toán loạn khắp nơi, trông vô cùng thảm hại.

Nhưng điều khiến Ngu Đồ siết chặt nắm tay không phải là đám hình nhân giấy kia, mà là cảnh tượng bày ra trước mắt hắn—

Cái chậu nhựa bị đá văng vào góc tường, giờ đã nứt thành hai mảnh.

Cây lược gãy thành từng khúc, chết không toàn thây.

Chiếc thìa bị ném vào khe tường, kẹt cứng trong đó.

Nước trong thùng đổ tràn đầy đất, thấm ướt chiếc khăn lông cũ kỹ đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.

Còn một chai nước rửa chén không biết bị ai đá bay, lăn lông lốc đến tận chân hắn.

… Vốn dĩ cái ngân khố nhỏ đã chẳng dư dả gì, giờ thì đúng là họa vô đơn chí.

Ngu Đồ cúi người nhặt chai nước rửa chén khuyến mãi chín tệ chín, nhưng đúng lúc này, hình nhân giấy màu đỏ bất ngờ lao đến, chụp thẳng vào đầu hắn. Phùng Vĩ vẫn chưa từ bỏ ý định đoạt xác.

Sau khi biến thành hình nhân giấy, ông ta mới nhận ra thế giới này thật sự có quỷ. Nếu có cơ hội chiếm lấy một thân xác trẻ tuổi, vậy sao không thử chứ?

Nhưng ác niệm của ông ta ngay lập tức bị dập tắt.

Bởi vì—

“Bốp!”

Một chai nước rửa chén bay thẳng vào đầu ông ta.

Chiếc chai đã chịu vô số lần va đập cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, vỡ tan ngay tại chỗ. Dung dịch bên trong chảy xuống từ đỉnh đầu hình nhân giấy, tỏa ra mùi đào ngọt lịm.

Ngu Đồ: “…”

Rất tốt. Cuối cùng, món đồ cuối cùng cũng ra đi rồi.

Bỗng nhiên, bên chân hắn vang lên tiếng “líu ríu”. Ngu Đồ cúi đầu, thấy những bóng đen nhỏ bé đang kéo đến hai mảnh gỗ trông giống như hai miếng pizza bị cắt sẵn.

Mảnh gỗ có họa tiết bướm nhỏ là bùa hút vận, còn mảnh kia, có hình bông hoa, là bùa thanh tẩy.

Ngu Đồ nhận lấy mảnh có bùa hút vận từ tay bọn trẻ, khóe môi cong lên một nụ cười, hai tay nắm chặt lấy hai cạnh cong của nó, nhắm thẳng góc nhọn vào hai hình nhân giấy trước mặt rồi chọc thẳng tới—

Tờ giấy mỏng manh bị đâm thủng rách bươm ngay lập tức.

Cục diện đảo ngược.

Lần này, đến lượt Ngu Đồ đuổi hai hình nhân giấy chạy trối chết khắp nơi.

Ở bên kia, An Giai Giai đã xé nát cả bốn hình nhân giấy, trên mặt đất chỉ còn lại vụn giấy và khung tre bị phá hủy.

Cô như chìm vào cơn cuồng sát, lý trí mỏng manh trong đầu ngày càng căng ra, như thể sắp đứt đoạn.

Trong mắt cô, ngoại trừ Phùng Thông đã chết từ trước, những kẻ còn lại đều đã trở về thân xác của chúng vì vật dẫn bị phá hủy. Nhịp thở của chúng, từ lúc đứt quãng rời rạc, dần dần trở nên ổn định hơn.

Ma quỷ vốn đã dễ mất kiểm soát, huống hồ An Giai Giai còn đang dần bước đến ngày thứ bảy sau khi chết.

Máu đỏ tươi lại lặng lẽ chảy dài nơi hốc mắt cô.

Bàn tay run rẩy của cô vươn tới—

Hướng về phía trái tim của người phụ nữ trung niên gần nhất, như muốn móc thẳng ra ngoài.

Ngay lúc đó—

Một tấm gỗ bất ngờ chen vào giữa!

Tấm gỗ cản lại khoảng cách giữa cô và ngực người phụ nữ kia.

An Giai Giai nhìn miếng gỗ trông như một mảnh pizza bị cắt sẵn, thoáng sững người.

Chưa kịp phản ứng, một mảnh gỗ khác từ trên trời giáng xuống, đập mạnh vào mặt cô.

Cô nghe thấy giọng nói của Ngu Đồ: “An Giai Giai! Bình tĩnh lại!”

An Giai Giai: “…”

Cô giật mảnh gỗ ra khỏi mặt mình. Trên mảnh gỗ ấy, có khắc một ký tự cầu kỳ, giống như một đóa hoa đang nở rộ, dưới ánh sáng xanh lập lòe mơ hồ phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Không hiểu vì sao, tâm trạng cô bình tĩnh hơn hẳn.

Cô thật sự rất muốn dùng cách tàn nhẫn nhất để giết chết đám người trước mặt.

Thậm chí, ngay trước khi Ngu Đồ xuất hiện, cô đã định ra tay.

Cô đã dự tính sẽ giết sạch đám người này, rồi nhốt linh hồn của chúng vào những hình nhân giấy để chôn cùng mình.

Cô đã vẽ mắt cho hình nhân giấy, thậm chí còn chuẩn bị sẵn một vật dẫn giống hệt cho Phùng Thông.

Chỉ là lúc này, An Giai Giai đột nhiên không còn muốn làm vậy nữa.

Không phải vì cô không hận. Ngược lại, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức muốn lột da rút gân chúng để nguôi ngoai cơn phẫn nộ trong lòng.

Nhưng so với giết người, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Cô muốn sống. Chỉ có sống, cô mới có vô vàn khả năng phía trước.

Ngu Đồ đã kể cho cô nghe rất nhiều điều, trong đó có một thế giới mà cô chưa từng biết đến—một nơi thần bí đầy bí ẩn, gọi là thế giới bên trong.

Hắn nói, ở thế giới bên trong cũng có ma quỷ, cũng có thể tu luyện. Có lẽ, nhiều năm sau, An Giai Giai sẽ không còn khác biệt gì với người bình thường nữa.

Nhưng tất cả những điều đó chỉ có thể xảy ra khi trong tay cô không vấy máu.

Người sống mắc tội, đã có luật pháp trừng trị.

Người sống có con đường của người sống. Người chết có đạo của người chết.

Hai thế giới ấy song song tồn tại, nhưng lại có ranh giới rõ ràng.

Một khi vượt qua lằn ranh, phá vỡ quy tắc, ắt phải gánh chịu hậu quả tương ứng.

An Giai Giai không muốn kết thúc cuộc đời mình như vậy.

Vì thế, cô nhất định phải kiên trì sống sót qua ngày thứ bảy—ngày dễ mất kiểm soát nhất của ma quỷ, sau đó tiếp xúc với Tổ Đặc Dị, để có thể bước vào thế giới sẽ đem lại cho cô một khởi đầu mới.

An Giai Giai nắm chặt tấm gỗ khắc hình bông hoa trong tay, liên tục tự nhủ—

Cô muốn sống.

Sau khi hoàn thành quá trình tự trấn an, cô ngẩng đầu lên—

Liền thấy Ngu Đồ đứng cách đó không xa, trong tay cầm một tấm gỗ có hình bươm bướm, trông không khác gì tấm “bánh pizza” cô đang giữ, chỉ là hoa văn trên đó đã thay đổi.

Sắc mặt hắn không chút biểu cảm nhấc tấm gỗ lên, thẳng tay đập bẹp đầu của hình nhân giấy đỏ trên nền đá.

An Giai Giai: "……?"

Lặp lại lần nữa xem nào—ai mới là người cần bình tĩnh ở đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play