"Đừng quậy nữa." Ngu Đồ gỡ cái bóng đen tròn vo, đang vung vẩy mấy cái móng vuốt bé xíu trên đầu cô dâu xuống, đặt nó lên vai mình. "Ngoan nào."
Sau một hồi lăn lộn chật vật, đám oán linh cuối cùng cũng điều khiển được mấy cái hình nhân giấy bò lổm ngổm khắp nền nhà (?) mang về những thứ Ngu Đồ yêu cầu. Chỉ là... hình dáng lúc trở về của đám hình nhân ấy thực sự quá mức khó tả.
Một cái thì có cái muỗng cắm thẳng vào hộp sọ, khăn mặt treo trên cán muỗng. Một cái khác lưng bị lõm xuống để nhét vừa vặn một bình nước lớn, dưới đáy bình còn kẹt thêm một chai nước rửa chén. Chân sau bên trái quặp lại để móc lên một cái chậu, phía trước chậu thì cắm hẳn một cái lược... Đúng là không còn gì để nói.
Lúc gỡ đống đồ xuống khỏi người hình nhân giấy, Ngu Đồ mơ màng nghĩ, chỉ có hai tay, hai chân và một cái đầu mà đám oán linh vẫn có thể dùng chúng một cách thuần thục thế này sao?
Tri thức kỳ quái nhưng vô dụng được bổ sung rồi.JPG
Ngu Đồ giúp cô dâu búi tóc lên, sau đó pha loãng nước rửa chén để tẩy trang cho cô. Dù chẳng biết nó có thể thay thế sữa rửa mặt cho một cái xác hay không, nhưng lúc này… thôi kệ, có còn hơn không.
Sau khi lớp trang điểm xấu xí trên mặt bị lau sạch, cô dâu hiện ra với một khuôn mặt non nớt đến kinh ngạc. Ngu Đồ lấy ảnh của năm cô gái bị mất tích mà hắn nhận được ra đối chiếu, do dự một lúc rồi lên tiếng:
"…An Giai Giai?"
Đôi mắt đỏ ngầu của cô dâu lập tức quét thẳng về phía hắn.
"Bạn tôi gửi cho tôi danh sách những cô gái mất tích quanh trấn Hòe Lâm, trong đó có ảnh của cô." Ngu Đồ nói. "Đội đặc nhiệm đã lên đường tới đây rồi, những kẻ hại cô sẽ phải đền tội."
Trong lúc chờ đám oán linh mang đồ tới, Ngu Đồ đã lựa chọn kể cho cô nghe một vài chuyện về thế giới bên trong. Ngoài việc xoa dịu cảm xúc của cô, hắn càng muốn nói cho cô biết—— Cô vẫn có thể có một cuộc sống mới huy hoàng lần thứ hai. Tương lai rồi sẽ tốt đẹp hơn, nên đừng sợ.
"Giờ tôi sẽ giúp cô lấy cám gạo ra." Sau khi tẩy trang xong, Ngu Đồ cầm lấy chiếc muỗng đã được rửa sạch, lên tiếng báo trước.
Dùng tóc che mặt, lấy cám nhét miệng là một trong những điều kiện khiến An Giai Giai hóa thành lệ quỷ. Vì vậy, cô không thể tự vén tóc ra sau, cũng không thể lấy số cám trong miệng mình ra ngoài. Giống như bộ váy cưới đỏ bị người khác cố tình khoác lên người cô, dù có căm ghét đến đâu, cô cũng chẳng thể tự mình cởi bỏ được.
Sau khi hóa thành quỷ, An Giai Giai cảm nhận được một nơi trong trấn này tràn ngập âm khí nên đã đi tới đây. Nhưng vì oán linh cũng là quỷ vật, mà quỷ vật thì không thể tự tháo gỡ xiềng xích cho nhau, thế nên sợi chỉ mà Ngu Đồ nhặt được dưới bậu cửa chính là bị mắc ra từ váy cưới của cô.
Ngu Đồ cẩn thận dùng muỗng móc từng chút cám gạo trong miệng cô ra, vừa làm vừa cau mày. Không biết kẻ nhét cám cho cô đã mang lòng căm hận thế nào mà lại mạnh tay đến vậy, khiến toàn bộ khoang miệng đều rách nát, cám trộn lẫn với thịt vụn và máu đen.
Ngu Đồ cũng không biết cô có cảm giác đau hay không, chỉ có thể cố gắng làm nhẹ nhàng hết mức, tránh gây ra thương tổn nghiêm trọng hơn.
Mãi mới lấy sạch được chỗ cám cuối cùng, Ngu Đồ thở phào nhẹ nhõm, đang định rót ít nước sạch cho cô súc miệng thì bất thình lình bị một lực mạnh đẩy sang bên cạnh, muỗng trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng cạch giòn vang.
Do không kịp đề phòng nên Ngu Đồ ngã sõng soài xuống đất, ê ẩm cả người. Hắn vừa ôm eo đứng dậy vừa nhăn mặt, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn sợ ngây người.
Ngay vị trí hắn vừa đứng khi nãy, một hình nhân giấy đỏ thẫm đang sừng sững. Cái đầu thô sơ chỉ có hai chấm tròn đỏ chót phát sáng bất thường, cái miệng cong vút lên như được bôi máu người.
Ngu Đồ trố mắt nhìn An Giai Giai. Rõ ràng khi hắn bước vào, đám hình nhân giấy đều nghe theo lệnh của cô. Giờ tình cảnh này chẳng giống kiểu "tháo xiềng xích xong liền trở mặt phản chủ" chút nào cả?
Hơn nữa… từ hình nhân giấy này, hắn cảm nhận được một ác ý quen thuộc. Cảm giác này rất giống với khi hắn mới vào tòa nhà cũ và bị một hình nhân giấy bám lấy khi nãy.
Ngu Đồ biết rằng, khi mắt hắn nóng bừng lên thì có thể nhìn thấy một số thứ mà bình thường không thấy được. Giờ đây, hắn đang cố gắng nhớ lại cảm giác đó, mong sao có thể kích hoạt nó lần nữa để tìm ra nguyên nhân gây ra hiện tượng phản bội quái đản này.
Ngay lúc Ngu Đồ đang chìm vào ký ức, thứ bóng đen lạnh buốt trên vai bỗng duỗi cái móng vuốt nhỏ ra, túm lấy tóc hắn. Dưới chân cũng xuất hiện một cái bóng đen khác quấn chặt lấy người hắn.
"Nha" Nó phát ra một tiếng kêu bé xíu, rồi——
Ngu Đồ lại ngã sõng soài xuống đất lần nữa.
Ngu Đồ: “……?”
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, vừa hay thấy một cánh tay của hình nhân giấy đỏ sẫm lơ lửng ngay trên đỉnh đầu. Nếu không nhờ cái bóng đen kéo hắn ngã xuống, thì cánh tay đó chắc chắn đã giáng thẳng vào đầu hắn rồi.
Còn chưa kịp định thần, cái bóng trên vai bất thình lình đá một cú vào gáy hắn rồi nhảy phốc đi, lao thẳng về phía trước.
Ngu Đồ nhìn theo hướng nó nhảy ra, liền thấy một hình nhân giấy màu xanh lá đang lén lút chuẩn bị tập kích từ phía sau.
Ngu Đồ: "???"
Hết lần này tới lần khác! Mấy người giấy các ngươi có bệnh hả!!!
Cơn giận bùng lên khiến hắn cảm nhận được sự nóng rực quen thuộc nơi đôi mắt. Ngu Đồ chớp mắt một cái rồi mở ra.......rồi im lặng.
Bên trong lớp vỏ của hai hình nhân giấy, một đỏ một xanh, đều ẩn hiện một khuôn mặt mờ ảo. Đặc biệt là con màu đỏ, gương mặt đó… quá quen thuộc—— chính là Phùng Vĩ.
Hình nhân giấy xanh lá thì hắn từng thấy qua ở linh đường nhà họ Phùng, lúc tới thắp hương. Đó là vợ của Phùng Vĩ, một bà lão lưng gù, tóc bạc trắng, lúc nói chuyện thường không dám nhìn thẳng vào người khác.
Phản ứng đầu tiên của Ngu Đồ không phải tức giận......mà là xong rồi.
Nếu bọn họ chết thật, An Giai Giai kiểu gì cũng bị xử theo pháp luật, đến cái mạng thứ hai cũng đền cho họ mất!
Ngay sau đó, hắn nhận ra trên người hai hình nhân giấy đều có một sợi tơ mảnh mai, phát ra ánh sáng yếu ớt, kéo dài đến sau cây cột trụ hình tháp. Dù chưa từng thấy thứ này bao giờ, nhưng hắn có linh cảm chắc chắn đây chính là tuyến sinh mệnh của họ. Chỉ cần sợi tơ chưa đứt, thì người vẫn chưa chết.
Ngu Đồ thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại dấy lên nghi hoặc lớn hơn——
Sao bọn họ không tranh thủ chạy trốn hoặc tìm An Giai Giai báo thù, mà lại mò đến đây tìm hắn? Chẳng lẽ thấy quả hồng nào mềm thì bóp trước?
Còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, bên phía An Giai Giai bỗng vang lên một tiếng thét chói tai, âm thanh sắc nhọn và đầy bi thương.
Ngu Đồ lập tức quay đầu lại, liền thấy từ khóe mắt của An Giai Giai, hai dòng lệ máu chảy xuống. Nếu đây là trong game, thì chắc chắn đây chính là dấu hiệu của Boss sắp hóa cuồng.
Không chỉ hai hình nhân giấy bên cạnh hắn, mà từ phía sau cột trụ, ba hình nhân khác cũng chậm rãi bước ra—— hai đỏ, một xanh.
Thậm chí, mấy hình nhân giấy bị đám oán linh hành hạ đến rách bươm cũng run rẩy lồm cồm bò dậy từ nền đất.
Bên trong vỏ của mỗi hình nhân giấy đều có một khuôn mặt mờ ảo, giống hệt với những người đang nằm bất tỉnh dưới đất.
Hình nhân giấy tả tơi nhất trong đám khiến Ngu Đồ có cảm giác quen mắt. Hắn cố lục lại ký ức, mãi mới nhớ ra…
Nó trông khá giống gã chú rể tối qua đứng ngoài cửa sổ cùng hắn chơi trò đập chuột.
Chẳng trách lúc ấy hắn không nhận ra, vì mặt mũi gã đã bị chính tay hắn đập cho nát bét.
Từng người một, đám hình nhân giấy lặng lẽ vây lấy An Giai Giai. Đôi mắt và khóe môi vẽ trên đầu của chúng ngày càng đỏ rực, lúc trước hắn cảm thấy nó giống như được vẽ bằng máu người, giờ hắn đã chắc chắn… đó thực sự là máu người.
Năm kẻ đó trên trán đều có vết thương, nếu dùng máu của họ bôi lên ngũ quan của người giấy, có thể xem như một loại môi giới. Trong điều kiện thích hợp nào đó, linh hồn con người có thể rời khỏi thể xác, nhập vào vật dẫn đã thiết lập môi giới.
Chính vì thế, Ngu Đồ lại càng không thể hiểu nổi, lúc ban đầu, đám người giấy này bị An Giai Giai điều khiển, vậy nên việc điểm mắt nhất định do cô tự tay thực hiện. Sau đó, máu của họ bị bôi lên miệng người giấy, điều này chắc chắn cũng là do An Giai Giai sắp đặt.
Nếu đã dám làm vậy, hẳn cô đã lường trước hậu quả của việc linh hồn bọn họ bị chuyển sang người giấy. Trong tình thế thực lực giữa hai bên quá chênh lệch như thế này, phản ứng đầu tiên của họ vậy mà không phải là bỏ trốn, mà là quay lại bao vây tấn công?
Ngu Đồ thật sự không hiểu nổi. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng câu “lấy đông hiếp yếu” sau khi chết rồi vẫn còn áp dụng được chắc?
Phải biết rằng, An Giai Giai chính là một ác quỷ được sinh ra từ nhiệm vụ cấp D!
Ngu Đồ chẳng hề lo lắng chuyện họ có thể làm bị thương An Giai Giai, thứ hắn lo chính là cô ấy nhất thời kích động mà giết sạch đám người này, vô duyên vô cớ mang thêm tội nghiệt, ảnh hưởng đến cuộc sống mới sau này của cô ấy a!
“Bình tĩnh lại!” Ngu Đồ lúc này đang bị hai nhân giấy kìm chân, chỉ có thể lớn tiếng hét lên, “An Giai Giai, cô bình tĩnh! Đừng kích động, đám cặn bã này không đáng đâu!!”
Mấy nhân giấy đồng loạt trừng mắt nhìn hắn. Chỉ mới chạm mắt một cái, Ngu Đồ đã cảm nhận được sự oán hận cuồn cuộn ập tới.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng gió rít. Ngu Đồ lập tức né tránh, ngoảnh đầu lại nhìn—chính là Phùng Vĩ đang ra tay với hắn!
Đôi mắt đặc biệt vẫn còn hiệu lực, Ngu Đồ có thể thấy rõ linh hồn bị giam cầm bên trong nhân giấy của Phùng Vĩ đang mấp máy môi—
[Tóm lấy hắn... Con nhóc đó dễ mềm lòng... Để ta nhập vào người hắn...]
Bởi vì vẫn luôn di chuyển liên tục, Ngu Đồ không thể nhìn rõ toàn bộ khẩu hình. Nhưng dù vậy, hắn vẫn có ít nhất sáu điểm muốn nói:...
Bị nhốt vào người giấy, phản ứng đầu tiên không phải là lấy hắn ra uy hiếp, mà lại là muốn nhập hồn cướp đoạt thân xác?
Rốt cuộc là gia giáo kiểu gì mới có thể dạy ra một kẻ tội ác ngập trời thế này chứ?!
“Ngươi có bệnh à?” Ngu Đồ vừa né tránh vừa mắng chửi, “Ngươi có tam quan không? Ngươi có đạo đức không? Ngươi có biết xấu hổ không? So sánh ngươi với chó là còn hạ thấp loài chó đấy! Ngươi đúng là cầm thú đội lốt người!”
“Chả trách cháu trai ngươi chết rồi, cả nhà ngươi đều biến thành người giấy!” Ngu Đồ vừa chạy vòng quanh tòa nhà cũ vừa tiếp tục mắng, “Ngay cả ông trời cũng nhìn không nổi, đây chính là báo ứng!”
Có lẽ vì câu chửi này đụng đến điều cấm kỵ của Phùng Vĩ, kẻ lúc nào cũng coi cháu trai như bảo bối, nên người giấy màu đỏ rõ ràng bộc phát cơn giận dữ. Ngay cả người giấy màu xanh lá bên cạnh cũng bị cuốn theo, nổi giận lôi đình.
Có lẽ do linh hồn bọn chúng ở trong thân xác giấy quá lâu, mức độ dung hợp ngày càng cao, nên động tác của người giấy cũng dần trở nên linh hoạt hơn.
Trong khi chạy trốn quanh khu nhà cũ, khi đi ngang qua bậu cửa, Ngu Đồ bỗng nhiên phát hiện—trên người hai người giấy màu đỏ và xanh lá có bốn sợi dây màu xám nhạt kéo dài ra bên ngoài. Ba trong số đó dẫn thẳng xuống dưới bậu cửa rồi biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một sợi ngoặt một vòng, kéo thẳng đến chỗ cụm đen trên vai hắn.
Ngu Đồ: “...?”
Ngu Đồ: “!!!”
Vừa rồi bị truy đuổi khắp nơi, hắn còn chưa đến mức nổi giận thật sự, nhưng giây phút này, đầu óc hắn gần như bốc hỏa—Bốn sợi dây xám kia đại diện cho sợi dây huyết thống giữa người sống và kẻ đã khuất. Một khi sợi dây này biến mất, có nghĩa là linh hồn ở đầu bên kia đã không còn tồn tại!
Trong những cuộc trò chuyện dưới gốc cây hoè của ông bà cụ, Ngu Đồ từng nghe nói Phùng Vĩ và vợ hắn có bốn cô con gái, nhưng cả bốn đều yểu mệnh mà mất. Giờ nghĩ lại, e rằng căn bản không phải là “yểu mệnh” gì cả, mà là do cha mẹ của chúng trọng nam khinh nữ, căn bản không muốn giữ con gái!
Bốn sợi dây huyết thống ấy toàn bộ đều nối xuống dưới bậu cửa!
Bậu cửa là nơi bị giẫm đạp qua lại không biết bao nhiêu lần. Chôn xác con gái sơ sinh dưới bậu cửa chính là để dùng dương khí của người sống trấn áp chúng, không cho chúng tích tụ oán khí mà hóa quỷ. Đồng thời, cũng để những linh hồn con gái khác đang chờ đầu thai nhìn thấy mà sợ hãi, không dám luân hồi vào nhà họ nữa!
Đây là hành vi điên rồ còn không bằng cầm thú!
Linh hồn của bốn đứa trẻ ấy, giờ đây đã tiêu tán mất ba!
Càng đáng sợ hơn là, Ngu Đồ còn nhìn thấy trên người chúng vẫn còn sót lại một ít ánh sáng màu vàng nhạt, nhạt đến mức gần như không thể thấy được.
Bất giác, hắn nhớ đến bốn ký tự được khắc trên đỉnh cột trụ hình tháp—Trấn áp, nguyền rủa, hút vận, thanh tẩy.
Hắn cuối cùng cũng hiểu được công dụng thật sự của bốn ký tự này!
Trấn áp linh hồn bé gái.
Nguyền rủa không thể hóa thành ác quỷ.
Hút lấy khí vận.
Thanh tẩy oán khí!
Nhìn bề ngoài, khu nhà này ít nhất cũng đã tồn tại hơn một trăm năm. Một ác quỷ đã tích tụ oán khí hàng trăm năm, vậy mà vẫn ngơ ngác mờ mịt, thậm chí còn chưa biết cách đi đứng, ngây thơ như một tờ giấy trắng.
Nếu không phải đã có kẻ cố ý can thiệp, làm sao có chuyện một nơi giam giữ vô số linh hồn trẻ sơ sinh suốt trăm năm mà chỉ sản sinh ra đủ lượng oán khí để kích hoạt một nhiệm vụ cấp E?!
"Không muốn con gái thì thôi đi, còn ra tay sát hại tàn nhẫn đến thế!" Ngu Đồ nghiến răng nghiến lợi, “Bọn họ tưởng là con gái người ta ham đầu thai vào nhà họ chắc?!”
Thật nực cười!
Chúng đã chết một cách thê thảm, vậy mà kẻ giết chúng lại có thể vô sự đến tận bây giờ, thậm chí một phần còn nhờ hút lấy khí vận từ chính những đứa con gái mà chúng sát hại!
Thể xác thì bị thiêu thành tro, chôn dưới bậu cửa, còn linh hồn thì phải dùng để phù hộ cho những kẻ đã giết hại mình được bình an?!
Ngu Đồ khẽ chạm vào cụm khí đen trên vai, cảm nhận được từng đợt hàn khí dâng lên. Vì ý thức của từng linh hồn trẻ sơ sinh quá yếu, nên mỗi cụm khí đen như vậy đều là tập hợp của vô số linh hồn nhỏ.
“Bé con—” Ngu Đồ nhẹ giọng hỏi, “Bình thường mấy đứa ở đâu?”
Từ cụm khí đen, hàng chục bàn tay bé xíu vươn ra, có bàn tay chỉ về phía bậu cửa, có bàn tay chỉ xuống nền gạch, có bàn tay hướng về những lỗ đen trên cột trụ hình tháp, cũng có bàn tay chỉ vào những bậc thang cao nửa mét.
Trước đó Ngu Đồ vẫn luôn thắc mắc—tại sao những bậc thang này lại được xây vừa hẹp vừa cao đến thế?
Bây giờ hắn đã hiểu rồi — mỗi bậc thềm kia, đều chôn cốt hoặc tro cốt của những bé gái sơ sinh!
Ngu Đồ tức đến mức đầu óc choáng váng, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ giọng điệu dịu dàng: “Bé con, giúp anh một chuyện có được không?”
Đối diện với hai hình nhân giấy đang đuổi theo mình, hắn chẳng còn chút tôn trọng nào với kẻ già cả ấy nữa—mỗi người một cú đá, trực tiếp quật ngã chúng ngay tại chỗ.
Những bóng đen nhỏ bé cảm nhận được tâm trạng tồi tệ của hắn nhưng lại không biết nguyên do. Chúng dùng những bàn tay xíu xiu kéo tóc hắn, chọc chọc vào mặt hắn, cố gắng an ủi theo cách riêng của mình.
“Trên đỉnh cột trụ đó có bốn bức phù điêu.” Không biết có phải do An Giai Giai và các linh hồn trẻ em đã vô tình tạo ra sự liên kết nào đó hay không, nhưng Ngu Đồ cảm giác như chúng đã trở nên thông minh hơn. Những linh hồn ngây thơ vốn chẳng thể biết được khi nào có điều bất thường để tìm người giúp đỡ. Ấy vậy mà giờ đây, chỉ cần hắn mô tả hình dáng của vật phẩm, chúng đã có thể tự nghĩ cách đem đến, thậm chí còn biết cản An Giai Giai lúc cô sắp mất kiểm soát.
Hắn muốn để bọn trẻ thử gỡ tấm bảng có khắc phù văn kia xuống. Quỷ vật không thể phá hủy xiềng xích trên người mình, nhưng vì không gian mà những linh hồn bé nhỏ này tồn tại rất đặc biệt, nên xiềng xích của chúng lại chính là toàn bộ tòa nhà cũ nát này. Phù văn chỉ là phần lõi của xiềng xích, chỉ cần nó không rời khỏi phạm vi của khu nhà, thì vẫn chưa tính là phá bỏ.
“Một trong bốn bức tranh đó có hình dáng giống con bướm nhỏ, một cái khác thì giống đóa hoa.” Ngu Đồ nói, “Bé con, gỡ hai tấm đó xuống rồi đưa cho anh, được không?”
“Nha…” Những linh hồn bé bỏng phát ra âm thanh ngờ vực. Bọn nó đã mơ hồ sống ở nơi này rất lâu, chưa từng có ai nghĩ đến chuyện gỡ bỏ những vật đó cả.
“Anh muốn lấy tấm có hình con bướm nhỏ và tấm có khắc hoa.” Ngu Đồ nhẹ giọng, “Cho anh, được không?”
“Nha—” “Oa—” Dù không hiểu vì sao Ngu Đồ lại muốn hai bức phù điêu kia—thứ mà mỗi khi chạm vào đều khiến chúng cảm thấy khó chịu—nhưng chỉ cần là thứ hắn muốn, bọn nó vẫn sẵn sàng giúp hắn. Những bóng đen nhỏ xíu tựa như dòng nước chảy xuống từ người hắn, vèo một cái liền chạy đến tháo phù điêu.
Hai hình nhân giấy vừa bị Ngu Đồ đá văng khi nãy giờ đã bò dậy. Có lẽ vì đòn tấn công bất ngờ vừa rồi, nên bọn chúng bắt đầu do dự, động tác ra đòn cũng chậm lại, không còn liều lĩnh như trước.