Ngu Đồ bị đánh thức bởi tiếng đập kính.

Âm thanh không lớn, nhưng đều đặn và dai dẳng, mang theo một sự kiên trì đến đáng sợ.

Ngu Đồ trằn trọc trên giường, đau khổ trở mình, rồi tuyệt vọng mở mắt. Bên ngoài cửa sổ chẳng biết từ bao giờ đã phủ một tầng sương mù dày đặc, từ trong phòng nhìn ra chỉ có thể thấy một bóng dáng mơ hồ và quái dị.

Hắn bật đèn. Ánh sáng tràn ngập căn phòng, cũng chiếu sáng rõ ràng thứ bên ngoài cửa sổ—một hình nhân giấy mặc đồ đỏ, đầu áp sát vào mặt kính, cánh tay không có giấy đỏ bao phủ liên tục vỗ lên cửa sổ——vẫn là người quen cũ.

Có lẽ do lần trước gặp chú rể còn đáng sợ hơn, cú sốc đã quá lớn, lần này, Ngu Đồ chẳng cảm thấy sợ chút nào.

Hắn kéo ghế đến ngồi trước cửa sổ, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào hình nhân giấy.

Hình nhân giấy: Bốp—bốp—bốp—

Ngu Đồ: Nhìn chằm chằm—nhìn chằm chằm—nhìn chằm chằm—

Hai bên giằng co một lúc lâu, bàn tay đang vỗ lên kính của hình nhân giấy dừng lại.

Trong khe hở nơi lớp giấy đỏ bị xé rách, vươn ra mấy bàn tay nhỏ bé đen sì, chúng cuống quýt vẫy vẫy, từ góc nhìn của Ngu Đồ, trông cứ như trên hình nhân giấy mọc đầy xúc tu đen đặc. Khung cảnh kinh dị đến rợn tóc gáy.

Ngu Đồ: "……?"

Hắn cúi xuống nhìn tay mình, xác nhận bản thân mình là bản thể không có áo choàng.

Hắn có đang hoa mắt không đây? Nếu không thì sao có thể thấy các oan hồn trẻ con bị nhốt trong tòa nhà cũ bám lên hình nhân giấy, còn nửa đêm đến gõ cửa sổ nhà hắn?

Những bàn tay bé xíu vẫy loạn xạ trên thân hình nhân giấy, thấy Ngu Đồ mãi không có phản ứng, chúng bắt đầu sốt ruột, cào rách cả lớp giấy đỏ trên thân hình nhân, càng nhiều bàn tay đen sì thò ra.

Từ bên kia cửa kính, một tiếng khóc non nớt vang lên: "Oa oa—"

So với ban ngày ném đồ chơi vào, lần này âm thanh còn chấn động hơn.

Hình nhân giấy dưới sự giằng co của bàn tay đen đã trở nên rách nát tả tơi, trong khung tre đặc bóng đen, một đám màu đen đang không ngừng ngọ nguậy.

Ngu Đồ mở cửa sổ, hình nhân giấy kích động lập tức chộp lấy cánh tay hắn, suýt chút nữa kéo hắn ra ngoài!

Ngu Đồ vội vàng bám chặt khung cửa sổ, nếu không, có khi đã bị cú kéo đột ngột làm rơi xuống dưới.

Ngu Đồ: "Rớt từ trên đây xuống là chết đó!!"

Bàn tay đang giữ chặt hắn khựng lại, trong khối đen đang ngọ nguậy trên thân hình nhân giấy, Ngu Đồ dường như có thể thấy được một chút mờ mịt và bối rối.

Ngu Đồ thở dài, biết chắc đêm nay không thể ngủ yên nữa: "Hay là… mấy đứa ra cửa chính chờ nhé? Biết cửa ở đâu không?"

Mảng đen quỷ dị rung động, phát ra tiếng "xì xì", sau đó, hình nhân giấy buông tay, rơi từ tầng hai xuống đất.

Sau khi ngã trên mặt đất, nó dùng tư thế không khoa học, uốn éo lê thân về phía cổng lớn.

Ngu Đồ: "……"

Bây giờ hắn mới sực nhớ ra, các oan hồn trẻ con trong tòa nhà cũ đều còn rất nhỏ, có lẽ chúng vẫn chưa biết đi.

Nhưng cái cảnh vừa rồi—thực sự quá quái dị!

Đến phim kinh dị cũng chẳng dám quay như thế này!

Ngu Đồ mang theo tâm trạng khó tả xuống lầu. Khi nhìn thấy hình nhân giấy đen thui nằm chình ình hình chữ X trước cổng lớn, hắn không biết nên khóc hay cười.

Đám oán linh có lẽ chưa từng điều khiển một vật thể hình người bao giờ. Lúc còn gõ cửa sổ thì còn tạm chấp nhận được, nhưng từ lúc rơi từ cửa sổ xuống, chúng có vẻ như bị rối loạn phương hướng.

Tứ chi cộng thêm cái đầu—năm bộ phận, năm tư duy—Ngu Đồ mở cửa xong đành phải đi theo đám oán linh ra ngoài.

Nhưng vấn đề là…

Tứ chi và cái đầu tự đi theo hướng riêng của mình.

Không sai, ngay cả cái đầu cũng tham gia "đi đường".

Kết quả là toàn bộ cảnh tượng trước mắt trông hệt như một video quỷ dị từng gây sốt trên mạng, do đám sinh viên ngành hoạt họa làm ra. 

Ngu Đồ: “……”

Sự chấn động trong lòng hắn, lặng thinh mà chói tai.

Dưới sự dẫn dắt chính xác của oan hồn nhỏ, xuyên qua làn sương đặc quánh, Ngu Đồ một lần nữa quay lại tòa nhà cũ.

Trước cửa tòa nhà, sương mù là một màu xanh nhạt thê lương, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến tim người trùng xuống.

Bước qua bậu cửa, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng hỗn loạn———

Dưới ánh lửa xanh ma mị nhảy múa trên vách tường cũ kỹ, cô dâu áo đỏ duỗi thẳng hai tay, đôi bàn tay xanh xám siết chặt cổ một người đàn ông trung niên, khiến hắn bị bóp đến trợn trắng cả mắt.

Dưới chân, mấy người nằm lăn lóc, bất tỉnh nhân sự. Những hình nhân giấy khoác áo đỏ, xanh, đứng lặng bên cạnh họ.

Hình nhân giấy dẫn đường cho Ngu Đồ vừa bước qua ngưỡng cửa thì đã bị bỏ rơi. Khói đen từ khung tre trên thân nó bùng lên, xoẹt một cái rút về đại quân dưới nền nhà.

Đám oan hồn trẻ nhỏ chia thành hai nhóm—một nhóm cào cấu không ngừng vào mép giày và tà váy của cô dâu, mép áo cưới đỏ thẫm bị cào đến tả tơi, rách thành từng sợi tua rua. Nhóm còn lại thì bám lên cánh tay cô dâu, leo lên đầu người đàn ông trung niên, những bàn tay bé nhỏ màu đen điên cuồng vỗ đập, muốn cô dâu thả hắn ra.

Nhưng bàn tay của cô dâu càng siết càng chặt.

Trong đám khói đen, những tiếng "nha nha nha" gấp gáp vang lên.

Thấy Ngu Đồ vẫn còn đần ra đứng ở cửa, một phần khói đen đang kéo rách tà váy cô dâu lập tức tách ra, vun vút phóng về phía hắn. Nó lách qua chân hắn, rồi nhanh như chớp leo dọc theo ống quần, bò thẳng lên đỉnh đầu. Nắm tóc hắn kéo qua hướng của cô dâu.

Bất ngờ bị giật tóc, Ngu Đồ đau đến hít sâu một hơi lạnh: "Nhẹ tay chút!! Hói đầu đấy!"

"Nha——nha!!" Nhóm khói đen nhỏ bé trên đầu hắn nhảy cẫng lên, khí lạnh trên người chúng nặng đến mức Ngu Đồ tức khắc tỉnh táo hoàn toàn.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội lao đến bên cô dâu, kiểm tra những người nằm rạp dưới đất trước tiên. Phát hiện tất cả vẫn còn hơi thở, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông trung niên đang bị siết đến trợn ngược mắt, giãy giụa mỗi lúc một yếu dần.

Ngu Đồ nghiến răng, chụp lấy cổ tay băng lạnh của cô dâu, cùng đám oan hồn nhỏ kéo tay cô ra.

Suốt mấy ngày nay, Cố Hồng Ảnh đã gửi cho hắn rất nhiều tài liệu, bất kể có hữu dụng hay không, cứ thế mà dội thẳng vào đầu hắn. Trong đó có không ít tư liệu tuyệt mật, chỉ những nhân viên bên trong mới có thể lấy được.

Hắn không rõ Cố Hồng Ảnh làm thế nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã liên hệ được với Tổ Đặc Dị, thậm chí còn có chỗ đứng trong nội bộ của họ.

Nhưng vào lúc này, Ngu Đồ chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm đến những chuyện không liên quan đến sống chết.

Sau khi xác định nguồn tài liệu đáng tin cậy, Ngu Đồ đã lập tức dồn hết tâm trí vào việc tìm ra điểm mấu chốt trong mớ thông tin hỗn tạp đó.

Tổ Đặc Dị đã từng xử lý không ít vụ án liên quan đến quỷ quái, từ những mẩu tin vụn vặt, hắn đã rút ra được một quy luật quan trọng—

Người chết trong oán hận sẽ hóa thành lệ quỷ. Âm khí hòa với tử khí, sức mạnh của chúng sẽ bắt đầu không ngừng gia tăng từ khoảnh khắc lìa đời.

Đến ngày thứ bảy, sức mạnh của chúng đạt đến đỉnh cao.

Nhưng đồng thời, lý trí cũng dần tan biến. Thường thì vào đêm đầu thất, chúng sẽ tự tay giết chết kẻ thù của mình, hoàn thành báo thù.

Nhưng một khi kẻ thù chết đi, cũng đồng nghĩa với việc sợi dây xích cuối cùng trói buộc quỷ vật bị cắt đứt. Chúng sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, từ đó về sau chỉ còn lại bản năng giết chóc.  

Vì vậy, khi Tổ Đặc Dị thực hiện nhiệm vụ, nếu phát hiện quỷ vật mang theo huyết khí, họ sẽ lập tức trấn áp. Với lệnh cưỡng chế mạnh mẽ, quỷ vật hoặc sẽ bị trọng thương, hoặc sẽ tan biến hoàn toàn.

Hiện tại vẫn chưa đến ngày thứ bảy, lý trí của cô dâu vẫn còn có thể giao tiếp được.

Ngu Đồ đội trên đầu một đám bóng đen đang sốt ruột nhảy nhót, cố gắng bẻ ngón tay cô dâu ra: “Đừng bóp nữa! Đừng bóp nữa! Bóp tiếp là có án mạng đấy!!”

“Vì mấy tên cặn bã này mà đánh đổi chính mình, không đáng đâu!”

Bàn tay của cô dâu siết chặt một cách kiên định, từng chút một thu lại. Người đàn ông trung niên lúc nãy còn đang vùng vẫy, giờ đây hai tay đã yếu ớt rủ xuống.

Ngu Đồ cũng biết những lời khuyên suông chẳng có mấy tác dụng,  hắn chỉ có thể dùng lý lẽ để thuyết phục:

“Cô nghĩ xem, ngay cả việc thành quỷ cô cũng làm được, thì chắc chắn thế giới này cũng có tu tiên! Cô có thể sống lần thứ hai! Nhưng nếu giết người, dính vào sát nghiệp, rất có thể sẽ không thể tu luyện được nữa!”

“Bây giờ sự việc đã rùm beng lên như vậy, chắc chắn sẽ có người chú ý! Chúng ta báo cảnh sát, giao bọn họ cho pháp luật xử lý, cô đừng kích động!”

Ngu Đồ lo đến mức mồ hôi túa ra đầy trán: “Ngộ sát cũng là phạm pháp đấy!”

Những đám oán linh nhỏ bé trên đầu Ngu Đồ chẳng hiểu hắn đang nói gì, nhưng theo bản năng, chúng cảm nhận được nếu giết người sẽ có hậu quả không tốt.

Thế nhưng chúng không có cách nào ngăn cản cô dâu, chỉ có thể chạy đến tìm người có thiện ý với chúng—thế là Ngu Đồ bị kéo đến khu nhà cũ một cách hồ đồ như vậy.

Giữa những tiếng “Nha ”, “oa ya”, “u oa”, lượng lớn bóng đen tụ lại dưới chân cô dâu.

Tà váy của cô bị cào rách đến mức trở thành những tua rua nghệ thuật.

Những bóng đen tràn lên dọc theo tua rua, từng tầng từng tầng phủ kín hai cánh tay cô.

Chúng quyết tâm chen vào giữa tay cô dâu và cổ người đàn ông trung niên, chẳng còn quan tâm có làm ai bị thương hay không nữa.

Dưới tình huống tay cô dâu không hề sứt mẻ, còn cổ người đàn ông đầy máu, bọn chúng cưỡng ép nới lỏng tay cô một chút.

“U oa———”

Đám oán linh trông có vẻ rất tức giận, tiếng kêu yếu ớt ban nãy giờ to như người bình thường, nghe mà thấy vừa đáng yêu vừa hung dữ.

“Nha ngao———”

Ngu Đồ dù nghe không hiểu bọn chúng đang nói gì, nhưng vẫn cảm nhận được chúng đang cãi nhau với cô dâu.

Ừm... Một cuộc cãi nhau từ một phía.

Từng đám bóng đen khổng lồ cướp người từ tay cô dâu, kéo lê trên mặt đất.

Cô dâu đứng yên bất động, hai cánh tay vẫn cứng đờ, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của cô.

Đột nhiên, cô quay phắt người lại, vươn tay bóp chặt cổ Ngu Đồ!

Trước mắt Ngu Đồ tối sầm, có thứ gì đó lạnh băng như gọng kìm kẹp chặt cổ hắn, khiến hắn lập tức không thở nổi.

Ngu Đồ theo bản năng đưa tay cố gỡ tay cô ra.

Những bóng đen vẫn đang hì hục đặt người đàn ông trung niên xuống đất bỗng trở nên hoảng loạn, “vèo” một cái, toàn bộ nhào qua đây!

Người đàn ông vốn nửa tỉnh nửa mê lập tức rơi xuống đất, ngất đi ngay tại chỗ.

Từng đám oán linh leo lên thân thể cô dâu, vô số móng vuốt nhỏ bé thò ra, cố gắng dùng sức bẻ từng ngón tay.

Chúng không nỡ làm cô dâu bị thương, lại không muốn để Ngu Đồ bị vắt kiệt như người đàn ông kia, nhất thời luống cuống tay chân.

Thế là...

Tà váy của cô dâu càng rách te tua hơn.

Từng mảnh bóng đen nhỏ lăn lông lốc trên đất, giận dữ nhảy tưng tưng, trông y như những viên trân châu rải đầy sàn.

Ngu Đồ ban đầu cảm thấy ngột ngạt, nhưng chỉ sau một lúc, mặc dù hô hấp khó khăn, hắn lại không có cảm giác sắp chết.

Rõ ràng... cô dâu vẫn giữ lại lý trí, và cô không muốn liên lụy đến người vô tội.

Nhận ra điều này, Ngu Đồ bỗng chốc bình tĩnh lại.

Những viên trân châu đen nhảy tưng tưng một lúc, thấy cô dâu vẫn không chịu buông tay, bỗng nhiên tất cả biến mất vào khe hở trên mặt đất.

Chỉ chốc lát sau, từ những khe hở đó, chúng lại trồi lên, tụ thành một khối lớn, rồi ‘phụt phụt phụt’ nhả ra một đống đồ vật nhỏ.

Ngu Đồ cúi đầu nhìn xuống—

Có những con bướm và chuồn chuồn đan bằng cỏ;

Có kẹp tóc hình cá heo, hình vịt;

Có những viên kẹo thủy tinh lấp lánh dưới ánh sáng xanh mờ mờ…

Tất cả những thứ hắn từng cho chúng gần như đều được gom lại, chất thành một đống dưới chân cô dâu.

Những bóng đen tách làm hai nhóm—

Một nhóm ngồi xổm bên cạnh đống đồ;

Một nhóm leo lên đầu Ngu Đồ, vươn tay với lấy cánh tay cô dâu.

Ý nghĩa quá rõ ràng—trao đổi.

Nhìn đống đồ chơi nhỏ chất thành đống, trong lòng Ngu Đồ bỗng dâng lên một luồng ấm áp. Hắn liếc sang cô dâu, mái tóc dài che kín khuôn mặt cô, giọng nói khẽ khàng: “Đừng trêu bọn nhỏ nữa, chọc tức quá không khéo chúng sẽ nổi giận đấy.”

Cô dâu không để ý đến hắn.

Đột nhiên, một cơn gió xoáy từ hành lang cũ thổi qua, hất tung mái tóc che mặt cô.

Đập vào mắt Ngu Đồ là một đôi mắt tràn ngập máu đỏ, lớp trang điểm quỷ dị kinh hoàng, cùng cái miệng nhét đầy cám gạo.

Ngu Đồ khẽ nhíu mày.

Thành thật mà nói, bộ dạng của cô dâu bây giờ thực sự quá đáng sợ, đủ khiến người ta gặp ác mộng.

Nhưng đối với Ngu Đồ, nó vẫn chưa kinh khủng bằng khuôn mặt bầm dập méo mó mà hắn tự tay đập nát của chú rể tối qua.

Dù sao thì... ngũ quan trên mặt gã đã bị hắn đập đến mức chẳng thể nhận dạng, lên TV cũng chỉ có thể bị làm mờ.

Điều thực sự khiến Ngu Đồ cau mày, chính là cái miệng đầy cám gạo của cô dâu.

Theo truyền thuyết dân gian—

Mái tóc phủ mặt, nghĩa là không còn mặt mũi để gặp người nơi Hoàng Tuyền.

Miệng nhét cám gạo, nghĩa là mang nỗi oan khuất không thể kêu than.

Ngu Đồ khó mà tin được—

Lại có kẻ độc ác đến mức này.

Không chỉ dùng mạng người sống để phối âm hôn cho con mình, mà còn sợ ‘ngẩng đầu ba thước có thần minh, địa phủ dưới lòng đất có Diêm Vương’.

Thế nên chúng mới dùng phương pháp mê tín này, để người bị hại sau khi chết cũng không thể yên nghỉ.

Dù lớp trang điểm có làm cô trông già dặn đến đâu, cũng có thể nhận ra cô dâu vẫn còn là một cô gái chưa thành niên.

Cô không trực tiếp giết những kẻ kia, chỉ bóp họ thập tử nhất sinh, đã là cực kỳ lý trí và kiểm soát cảm xúc vô cùng tốt rồi.

Ngu Đồ thở dài, thành khẩn nói: “Hay là cô đừng bóp cổ tôi nữa, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không?”

“Tôi có thể giới thiệu cho cô một thế giới mới, cái thế giới mà người bình thường không thể nhìn thấy, chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim truyền hình?”

Sau lời nói của Ngu Đồ, cả hai đối diện nhau một lúc.

Cuối cùng, cô dâu từ từ buông tay.

Mái tóc đen lại rũ xuống, một lần nữa che khuất khuôn mặt cô.

Rồi cô lùi lại một bước, lắc đầu nhìn đống đồ trên mặt đất.

Những oán linh đen sì lập tức nở phồng lên, nuốt chửng tất cả món đồ vào bụng.

Khi chúng tản ra, trên mặt đất đã không còn bất cứ thứ gì.

Cô dâu dễ nói chuyện hơn hắn tưởng.

Ngu Đồ thầm thở phào một hơi, lặng lẽ ra hiệu cho đám oán linh kéo mấy tên kia ra xa hơn, tránh để chúng xuất hiện trong tầm mắt cô, đề phòng kích thích cô lần nữa.

Sau đó, hắn dẫn cô dâu bước đến phía bên kia của cây cột chịu lực hình tháp.

Vừa xoa cổ vừa bị bóp đến ê ẩm, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi:

“Hay là để tôi giúp cô buộc tóc lên nhé? Tóc che mặt như vậy, dễ vấp ngã lắm đấy.”

"Tôi biết làm nhiều kiểu tóc lắm, nào là buộc cao như minh tinh, búi nơ bướm, búi hoa thanh lịch…" Ngu Đồ giới thiệu, "Tay nghề của tôi cũng không tệ đâu, mấy đứa nhóc được tôi tết tóc đều cho năm sao hết đó!"

Thấy cô dâu không tỏ ra khó chịu hay từ chối, Ngu Đồ thử thăm dò tiến lại gần, rút ra một cây trâm cài trên đầu cô, rồi cẩn thận gỡ bỏ những món đồ trang trí rẻ tiền, lộn xộn vương đầy tóc cô. Hắn vuốt nhẹ mái tóc đen phủ kín khuôn mặt cô dâu ra phía sau, nhưng khi thử dùng tay gỡ rối vài lần, hắn phát hiện tóc của cô cứng bết lại, không giống như tóc của người sống.

Ngu Đồ cúi đầu nhìn đám nhóc con đen sì sì đang quấn quanh đầu và vai mình, nhẹ nhàng nhéo nhéo mấy cái móng vuốt nhỏ xíu của chúng: "Các bé con, có thể giúp một tay không? Mấy đứa quay về nhà anh—chính là chỗ mấy đứa tìm thấy anh ấy, mang giúp anh một cái lược lại đây nhé."

Thấy mấy cục đen tròn vo trên vai có vẻ ngơ ngác, hắn tiếp tục kiên nhẫn giải thích: "Nhớ lấy thêm một cái thìa sạch, khăn lông, chậu nước và một bình nước khoáng."

Nghĩ tới viễn cảnh cái bình nước nóng sẽ vỡ toang trên đường đi rồi dọa mấy đứa nhỏ sợ chết khiếp, hắn suy nghĩ lại rồi sửa lời: "Thôi, không cần nước nóng đâu, mang giúp anh một chai nước khoáng là được."

"Nha?" Nhóm nhóc con đen sì sì mở rộng mấy cái móng vuốt bé xíu ra rồi lại khép lại, phát ra một tiếng "nha" đầy khó hiểu.

Ngu Đồ nhẫn nại lặp lại thêm vài lần nữa.

Giờ hắn cũng không dám quay về tự lấy đồ, chủ yếu là vì sợ nếu lỡ đi rồi lại xảy ra biến cố gì bất ngờ, thì ít nhất ở đây hắn còn có thể ứng biến kịp thời. Dù hắn cũng không chắc một người bình thường như mình có thể ứng biến được chuyện quái quỷ gì.

Tuyệt vọng.JPG

Ngu Đồ dùng những từ ngắn gọn nhất có thể để mô tả hình dáng và vị trí của từng món đồ hắn cần cho đám nhóc con, xác nhận là chúng đã hiểu rồi mới quay đầu nhìn cô dâu, chân thành hỏi: "Tôi không có sữa rửa mặt đâu, cô tạm dùng nước rửa chén được không?"

Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng Ngu Đồ cảm thấy dường như hắn đã nhìn thấy một tia bất lực lóe lên trong đôi mắt đỏ như máu của cô dâu.

Không phản đối tức là đồng ý.

Ngu Đồ lại kiên nhẫn miêu tả hình dáng của chai nước rửa chén vài lần nữa.

Sau khi tiếp nhận thông tin, một mảng lớn màu đen tách khỏi cơ thể hắn, lướt vèo đến chỗ cửa ra vào, nơi mà đám nhỏ đã bỏ rơi cái hình nhân giấy trước đó.

Màu đen quấn quanh khung tre của hình nhân, rồi cái hình nhân giấy bốn chân và đầu phối hợp nhịp nhàng bò lổm ngổm trên mặt đất, hớn hở lao ra ngoài với dáng vẻ quái gở.

Ngu Đồ: "......"

Hắn thừa nhận đám nhóc con này rất đáng yêu, nhưng cái cảnh trước mắt này… thực sự đã vượt quá giới hạn thẩm mỹ của con người rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play