Nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn tràn ngập phong cách răn dạy của bậc trưởng bối—hoàn toàn trái ngược với cách nói chuyện thường ngày của Cố Hồng Ảnh, trong đầu Ngu Đồ chỉ hiện lên sáu chữ:……
Tàu điện ngầm, ông lão, điện thoại.
Màn hình phía bên kia… bản thân các người đã rất phi khoa học rồi đấy?!
Ngu Đồ có cả ngàn điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu ngắn gọn trong khung chat: “Được được, đã biết.”
Hắn ngầm hiểu rằng—những thứ khoa học không thể lý giải đều bị xem là mê tín phong kiến, nhưng rốt cuộc, điểm cuối của khoa học chính là huyền học.
Không vấn đề gì cả, logic khớp rồi.
Khép điện thoại lại, Ngu Đồ nhìn đống đồ mê tín phong kiến mà mình bày đầy một bàn, thở dài một hơi, sau đó mới chợt nhận ra một sự thật đau đớn—
Túi tiền nhỏ không mấy dư dả của hắn lại thu nhỏ thêm rồi!
Sự thật "sắp hết tiền rồi" giáng một đòn nặng nề khiến Ngu Đồ rơi vào trạng thái ngẩn ngơ. Hắn sờ túi áo, cuối cùng vẫn quyết định đi siêu thị và tiệm tạp hóa trong thị trấn mua thêm một số thứ———một con búp bê nhỏ có thể thay quần áo, buộc tóc, mấy dây buộc tóc đủ màu sắc rực rỡ, kẹp tóc hình thú đủ hình dạng, những viên kẹo thủy tinh nhiều vị, lấp lánh trong suốt...
Tất cả gom lại thành một túi lớn.
Ngu Đồ lặng lẽ tránh khỏi đám đông, xách theo túi đồ ấy đến tòa nhà cũ. Khi bước qua bậu cửa, một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.
Lần này hắn sử dụng bản thể của mình, chứ không phải áo choàng, nên khả năng cảm nhận môi trường xung quanh cũng chậm hơn nhiều. Hắn chỉ cảm nhận được bầu không khí bất thường, lạnh lẽo, nhưng lại không nhìn thấy những bóng đen chen chúc trong góc tối.
"Không biết mấy đứa thích gì, nên anh cứ mua đại một ít."
Ngu Đồ đặt túi đồ xuống đất, sau đó lần lượt lấy từng món ra, vừa trình bày vừa hướng dẫn cách chơi. Những món đồ nhỏ bé, rực rỡ đủ sắc màu rải đầy mặt đất. Dưới ánh sáng lờ mờ, chúng vẫn mang theo sắc thái tươi sáng và xinh đẹp.
Sau khi trưng bày xong, hắn đứng dậy phủi bụi trên quần áo: “Sau này nếu có cơ hội, anh sẽ mua thêm thứ khác cho mấy đứa.”
Hắn khẽ cong đuôi mắt, mỉm cười nhẹ nhàng: "Anh đi đây, tạm biệt nhé~"
Nói lời từ biệt xong, Ngu Đồ rời khỏi tòa nhà cũ. Hắn không nhìn thấy rằng—ngay khi hắn vừa quay lưng, những cái bóng đen vốn vô hình trong mắt bản thể ào ạt tràn lên, cố gắng giữ hắn lại.
Nhưng khi chạm vào bậu cửa, ánh sáng mặt trời thiêu đốt chúng, vang lên những tiếng "xèo xèo" khe khẽ.
Những bóng đen chen chúc nhau "ô ô" khe khẽ mấy tiếng, rồi bất động nơi bậc cửa. Một lát sau, chúng như đống tuyết bị tan chảy, dần dần sụp xuống.
Làn sóng đen cuộn lên, trải rộng ra, cuốn đi tất cả những sắc màu rực rỡ còn sót lại.
-
Có lẽ là do ban ngày gặp quá nhiều chuyện kinh hãi, dù từ miệng Cố Hồng Ảnh xác nhận rằng vận may của mình quả thực không tốt chút nào, Ngu Đồ vẫn sinh ra một loại cảm giác "Phật hệ" kỳ quái.
Cái gì nên đến rồi sẽ đến, cái gì nên đi rồi cũng sẽ đi.
Dù là phúc hay họa, trốn cũng chẳng thoát.
Nghĩ thông suốt rồi, tối đến, Ngu Đồ khóa chặt cửa sổ, đổ người xuống giường ngủ luôn. Ban ngày hắn đã kiểm tra chất lượng cửa sổ của căn nhà nhỏ này, rất chắc chắn—dù chú rể đã hóa thành xác chết có đến, đập suốt cả đêm cũng chưa chắc phá nổi.
Còn về cô dâu… sợ cũng chẳng ích gì, đánh không lại thì thôi, nằm thẳng cho xong.
Nửa đêm, đúng mười hai giờ.
Cả thị trấn Hoè Lâm chìm sâu vào giấc ngủ, thế nhưng một lớp sương mù đột ngột dâng lên, ngày càng dày đặc, dần dần bao phủ toàn bộ con phố.
“Soạt———”
Trong màn sương mờ mịt, có thứ gì đó bị kéo lê trên mặt đất, âm thanh chói tai vang vọng từ phía đông kéo dài đến nam trấn, từ nhà họ Phùng kéo lê đến tận cửa tòa nhà cũ.
Thứ bị kéo lê cuối cùng cũng lộ ra diện mạo thật———
Năm người. Ba nam, hai nữ.
Bọn họ bị kéo lộn ngược, phần đầu mài xuống mặt đất để lại một vệt máu dài, đôi mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết.
Mắt cá chân mỗi người đều bị một hình nhân giấy nắm chặt.
Nam kéo bởi hình nhân giấy đỏ, nữ kéo bởi hình nhân giấy xanh.
Năm hình nhân giấy đứng thành hàng trước ngưỡng cửa tòa nhà cũ, trên chiếc đầu trống trơn trắng nhợt chỉ có hai chấm đỏ tươi, trừng trừng nhìn về phía cột trụ chịu lực hình tháp ở trung tâm tầng một. Cảm giác rợn người tột độ.
“Ục ịch———”
Dưới ánh nhìn trừng trừng của chúng, từ những lỗ hổng đen kịt to bằng nắm đấm trên cột trụ mười tám tầng ấy, từng dòng đen sì sì cuồn cuộn chảy ra.
Những dòng đen tràn xuống từ cột trụ, từ từ đổ dồn về bậu cửa.
Từ xà ngang của tòa nhà cũ, một bóng hình nhẹ bẫng rơi xuống—cũng là một hình nhân giấy giống hệt năm hình nhân kia, chỉ khác duy nhất một điều—
Hai cánh tay của nó không có giấy đỏ, chỉ lộ ra bộ khung trúc thô ráp.
Những dòng đen sì bò lên thân thể hình nhân giấy có đôi tay trần trụi ấy, hai chấm đỏ trên đầu nó lúc sáng lúc tối, mãi một lúc lâu sau mới dần ổn định.
Sau đó, hình nhân giấy cất bước với dáng vẻ cứng nhắc, đi đến bậu cửa, đối diện với năm hình nhân giấy kia.
Chúng nhìn nhau.
Một khoảnh khắc trôi qua, năm hình nhân giấy phía trước đột nhiên đồng loạt tiến một bước, cùng nhau bước qua bậu cửa.
Những người bị chúng kéo lê phía sau cũng bị lôi vào bên trong tòa nhà cũ, đầu cọ sát trên nền đất, để lại vệt máu lờ mờ.
Sau khi vứt năm người đến gần cột trụ chịu lực hình tháp, những hốc tường trong tòa nhà cũ nơi vốn dùng để đặt nến cúng đột nhiên phát ra ánh sáng xanh âm u.
Toàn bộ tòa nhà lập tức sáng rực lên, những sợi dây thừng cũ kỹ dính đầy vết bẩn cùng dải vải trắng phủ bụi rủ xuống từ xà ngang, bất chợt rung lên dữ dội trong làn gió vô hình, gào rít từng tiếng tựa như tiếng thét chói tai.
Trong âm thanh rợn người ấy, một trong năm người bị kéo vào trong—người đàn ông cao to vạm vỡ nhất, là người tỉnh lại đầu tiên.
Hắn mơ màng mở mắt, chỉ cảm thấy một cơn đau nhức khủng khiếp từ trán ập đến, đưa tay lên sờ thử, lòng bàn tay đầy máu tươi.
Những suy nghĩ trì trệ, cứng đờ tức khắc trở lại—
Hắn nhìn quanh, chỉ thấy những sợi dây thừng cũ kỹ và vải trắng quất mạnh trong gió.
Dưới ánh sáng xanh mờ nhạt, cột trụ chịu lực hình tháp trông âm u, quỷ dị đến cực điểm.
Cơn rùng mình lan khắp sống lưng hắn.
Rõ ràng… rõ ràng hắn đang ở trên chiếc xe rời khỏi trấn Hoè Lâm cơ mà…
Đây… đây rốt cuộc là đâu?!
Những người khác vẫn còn bất tỉnh.
Hắn đưa tay đẩy một người, người đó bị hắn lật qua—
Và hắn cứng đờ tại chỗ.
Đây rõ ràng là… gia đình của khách hàng trong vụ buôn bán cuối cùng của hắn!
Người đàn ông to lớn, vạm vỡ với gương mặt hung tợn bỗng nhiên run bắn lên một cái, vô số suy đoán kinh hoàng ập vào tâm trí.
Hắn thậm chí còn chẳng dám gọi mấy kẻ đồng bọn đang hôn mê bên cạnh, mà chỉ tay chân bủn rủn, vừa lết vừa bò, cuống cuồng chạy ra ngoài.
Nhưng khi đi qua bậu cửa nhẵn bóng, hắn vấp phải thứ gì đó, cả người ngã nhào về phía trước, lăn lông lốc một đoạn dài.
Hắn quờ quạng bò dậy, vừa ngẩng đầu lên, trong tầm mắt bỗng dưng xuất hiện một đôi chân———
Giấy trắng bọc lấy khung trúc, dưới chân đi giày giấy đỏ.
Ánh mắt hắn dần dần di chuyển lên trên—
Một hình nhân giấy đỏ.
Nó cúi gập lưng, hai chấm đỏ trên đầu trừng thẳng vào hắn.
Đột nhiên, cái đầu của nó xoay 180 độ, lộn ngược xuống dưới—
Miệng cười ngoác ở trên, hai chấm đỏ của đôi mắt ở dưới.
Cánh tay giấy vươn ra khoác lên vai hắn, khuôn mặt trống rỗng dán sát lại gần, mắt đối mắt.
“A a a a a a a a a———!!!”
Tiếng thét thảm thiết xé toang màn đêm, đánh thức bốn người đang bất tỉnh bên cạnh cột trụ chịu lực hình tháp.
Người đàn ông trung niên nằm ngoài rìa choàng tỉnh, vừa mở mắt ra liền bị khung cảnh trước mặt dọa cho chết khiếp: "Đây… đây là đâu?!"
Bên cạnh hắn, một bà cụ vừa tỉnh lại ôm đầu co rút, đau đớn đến mức toàn thân run bần bật, căn bản không nghe thấy câu hỏi của hắn.
Người đàn ông trung niên kia vừa sợ hãi vừa sốt ruột, mất kiên nhẫn đẩy mạnh một cái: "Mẹ! Tôi đang hỏi bà đấy!"
"Không biết… không biết…" Cụ bà với vết thương bầm tím trên trán chỉ liên tục lắc đầu, giọng run rẩy đầy hoảng loạn.
Cảnh tượng trước mắt thật sự quá mức kinh khủng, gã trung niên nọ lập tức quay sang đạp mạnh một cú vào người đàn ông già nua, gầy gò kế bên: "Bố! Đây là chuyện gì?!"
Nhưng khi hắn vô thức nhìn qua người phụ nữ trung niên vừa mới tỉnh lại ở bên cạnh, sắc mặt hắn lập tức biến đổi dữ dội: "Bọn họ… bọn họ chẳng phải đã đi rồi sao?!"
Bởi vì bọn họ có quy tắc riêng trong nghề—tiền trao cháo múc, xong việc lập tức rời đi.
Hai người này đã rời khỏi đây hơn một ngày rồi, thế quái nào lại xuất hiện ở đây một cách kỳ dị thế này?!
Người phụ nữ trung niên cũng hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh: "Anh… anh cả! Rốt cuộc trong trấn của các anh có thứ gì quái lạ vậy? Tôi chỉ làm chút chuyện giúp người ta kết mối nhân duyên thôi, không đến mức tổn hại âm đức đâu chứ?!"
"Cô hỏi tôi làm gì?! Tôi cũng có biết đâu!" Người đàn ông trung niên là Phùng Thắng, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn đến cực điểm: "Đây… đây rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào?!"
Bấy giờ, ông cụ vẫn im lặng chịu một cú đá ban nãy, Phùng Vĩ, rốt cuộc cũng mở miệng: "Thắng Tử, đây là tòa nhà cũ."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Phùng Thắng lập tức tái mét.
Từ nhỏ đến lớn, toàn bộ dân trong trấn đều biết—tòa nhà cũ chính là nơi đầy rẫy điều quỷ dị và xui xẻo.
Ai bước vào đây, nhẹ thì gặp ác mộng liên miên, nặng thì bệnh một trận thập tử nhất sinh, chưa từng có ai gặp được chuyện tốt cả!
Phùng Thắng đưa tay quệt trán, một mảng máu đỏ bết ra trên lòng bàn tay, trong lòng hắn vừa giận dữ vừa sợ hãi—
Hắn… hắn làm thế nào mà lại rơi vào cái nơi chết tiệt này sau khi ngủ chứ?!
Nhưng giờ thì đã xác định được đây là tòa nhà cũ, chứ không phải một nơi xa lạ nào khác.
Nghĩ vậy, hắn cắn răng lồm cồm bò dậy, hướng thẳng ra cửa mà chạy—
Dù có là chuyện gì đi nữa, cứ trốn ra ngoài đã rồi tính sau!
Dù thế nào đi nữa, càng cách xa nơi này càng tốt!
Hắn hoàn toàn không quan tâm đến cha mẹ mình, chỉ loạng choạng lao về phía cửa, nơi sương mù đang cuồn cuộn dày đặc.
Thế nhưng còn chưa kịp bước qua bậu cửa, hắn đột nhiên như nhìn thấy thứ gì kinh khủng, thân thể khựng cứng.
Từng bước lảo đảo lùi về phía sau, rồi đột nhiên “Bịch” một tiếng ngã phịch xuống đất.
Sau đó, hắn chống tay, dùng cả tay lẫn chân cuống cuồng bò ngược lại.
Trước mặt hắn, một hình nhân giấy đỏ đang nắm chặt hai cổ chân của ai đó, từng bước từng bước bước qua bậu cửa tòa nhà cũ mà tiến vào.
Trên đầu nó, đường nét của một nụ cười nhếch lên được vẽ bằng màu đỏ.
Hình nhân giấy kéo lê một người sống không rõ sống chết, lặng lẽ đi tới.
Từ trong bóng tối, nơi những dải vải trắng và dây thừng dài che khuất, năm hình nhân giấy khác cũng từng bước từng bước bước ra, đồng loạt xuất hiện.
Cùng một kiểu dáng.
Cùng một động tác.
Cùng một nụ cười nhếch lên ghê rợn.
Chúng từ từ thu hẹp vòng vây.
Bốn người bị ép lùi sát vào cột trụ chịu lực hình tháp.
Ngay bên cạnh mặt họ, trên bề mặt cột trụ, một lỗ đen lớn cỡ nắm tay đang không ngừng tỏa ra luồng hàn khí ghê rợn, gần như muốn đóng băng cả da thịt.
Họ không còn đường lui.
Nhưng hình nhân giấy vẫn tiếp tục tiến lên.
Ngoại trừ hình nhân giấy với đôi tay trơ trọi khung trúc, những hình nhân giấy còn lại mỗi con tìm đến một người, tay ghì chặt lấy vai, rồi áp chặt khuôn mặt giấy vẽ nụ cười quái đản kia lên trán họ.
Máu tươi loang lổ…
Sau khi thấm đẫm máu người, hai chấm đỏ nơi đôi mắt của hình nhân giấy dường như sáng rực hơn.
Giấy trắng, khung trúc…
Lúc này, chúng lại cứng rắn như sắt thép, mặc kệ họ giãy giụa, đấm đá thế nào cũng không thể tổn hại dù chỉ một chút xíu.
Gió không biết từ đâu thổi tới, ngày càng dữ dội hơn.
Những dải vải trắng, dây thừng bẩn thỉu đập liên hồi lên xà nhà và vách tường, tạo ra âm thanh rít gào như quỷ khóc đầy khủng bố.
Bị bao vây trong cảnh tượng kinh hoàng này, Phùng Thắng là người đầu tiên sụp đổ.
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt thô sơ của hình nhân giấy trước mắt, nước mắt nước mũi giàn giụa, gào lên: "Tao với mày không thù không oán, mày bắt tao làm gì?!"
"Mua vợ cho con tao đâu phải ý tao! Là ý của cha mẹ tao!"
"Muốn bắt thì bắt bọn họ kìa!"
Hắn hét lên đầy hoảng loạn: "Đừng bắt tao! Tao không có liên quan gì hết!"
"Còn con đàn bà kia nữa! Cả thằng đàn ông bị hình nhân giấy kéo lê kia—"
Hắn rống lên: "Là bọn họ mang người đến đấy! Nợ ai người nấy trả, đừng có kéo tao vào!"
Hắn gào thét trong tuyệt vọng, nhưng hình nhân giấy vẫn đứng đó, chỉ nghiêng đầu một cái.
Nụ cười vẽ trên mặt giấy dường như nhếch lên rõ hơn.
Rõ ràng chỉ là một món đồ giấy không có sinh mệnh, thế nhưng lại toát ra một sự trào phúng không lời.
"Sột— Sột—"
Dưới bậu cửa, sương mù bắt đầu quặn xoáy, từng đợt trào dâng. Một âm thanh ghê rợn vang lên—
Tiếng chân bị kéo lê trên nền đất, từ xa đến gần.
Một đôi giày cưới đỏ thẫm chậm rãi bước qua bậu cửa. Vạt áo cưới đỏ quét qua mép cửa, nhẹ nhàng trượt xuống nền đá bên trong tòa nhà cũ.
Làn tóc đen dài rũ xuống, hoàn toàn che khuất khuôn mặt của cô dâu.
Mỗi lần bước về phía trước, chiếc trâm cài trên đầu lại va vào nhau, phát ra âm thanh trầm thấp, văng vẳng trong không gian tĩnh mịch.
Đôi chân cô…
Quái dị vặn vẹo.
Trước ánh mắt khiếp đảm của đám người, cô dâu một bước, một bước, từng chút một, tiến lại gần.
Gió lùa qua, thổi tung mái tóc dài…
Khuôn mặt cô hiện ra. Một gương mặt trắng bệch, xanh xám. Lớp trang điểm cứng đờ, vô hồn.
Khi cúi đầu, có thể thấy rõ trong miệng cô…
Nhồi đầy trấu gạo.