"Thầy, người cũng đi sao?"
Trên đỉnh núi rất rất cao, Đế Thính nhìn xuống những thành phố nối dài bên dưới, giọng nói đầy lưu luyến hỏi.
"Đồ ngốc này ngươi biết đủ rồi đấy!" Kỳ Lân không vui đá hắn một cái, "Lúc đầu ở lại giúp ngươi gần trăm năm, sau đó lại ngắt quãng giúp ngươi hơn bốn trăm năm nữa, cái xương già này của thầy sắp rã rời rồi!"
Đế Thính nhẹ nhàng tránh chân Kỳ Lân, cười nói: "Hay là người ở lại thêm vài trăm năm nữa? Con không ngại đâu."
"Ngươi đây là muốn làm phản sao!" Kỳ Lân bực bội nói, "Bản thân ngươi đã lợi hại như vậy rồi, đừng có chuyện gì cũng kiếm thầy."
"Đừng liên lạc với ta nữa nhé, ta đi chơi những nơi khác trong Đại Hoang, không quay lại nữa đâu!" Kỳ Lân quay người bỏ đi, hắn phất tay về phía sau lưng Đế Thính một cách phóng khoáng, "Ngươi đừng đi theo!"
Kỳ Lân không quay đầu lại, hắn đương nhiên không biết nụ cười hơi đáng ghét trên mặt Đế Thính sau lưng hắn đã nhạt đi, vành mắt lại đỏ hoe, sự lưu luyến và buồn bã nồng đậm như muốn trào ra từ mắt hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT