Điểm sáng cuối cùng rời đi, trận pháp lấp lánh ánh sáng bỗng vụt tắt—nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
“Xong rồi sao? Vậy có thể về nghỉ ngơi rồi nhỉ?” Lộ Nhã Âm ngáp dài, khóe mắt ứa ra giọt nước mắt sinh lý. “Cộng thêm hôm nay nữa thì tôi gần như đã ba ngày ba đêm không ngủ rồi.”
Ân Lị cũng gật đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Ừm.”
Bệnh viện đặc biệt này tọa lạc tại thành phố Sùng Minh, trực thuộc Dị Xử Cục, không tiếp nhận bệnh nhân bình thường nên phòng trống khá nhiều. Sau khi ba người Ngu Đồ trở về nghỉ ngơi, Ân Lị cũng dùng căn cước của mình mở một phòng tạm thời. Cầm thẻ phòng trong tay, cô đi vào trong, vừa kéo rèm cửa chuẩn bị nghỉ ngơi thì khóe mắt chợt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc—dưới tán cây xanh um ngoài cửa sổ, thấp thoáng một vệt đỏ mơ hồ.
Ánh mắt Ân Lị lập tức hướng về đó, chăm chú nhìn không chớp mắt: “Lận Tô Tô?”
Mảng lông đỏ trong bụi cây hơi run lên, phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.
Ân Lị lập tức nắm chặt roi da, lộn mình nhảy xuống, đáp đất nhẹ nhàng rồi cẩn thận tiến về phía nơi vừa nhìn thấy. Giữ khoảng cách an toàn, cô vung roi, sợi roi đen như linh xà lao vút ra, chém đứt lớp cây bụi chắn trước mắt, để lộ một con hồ ly hai đuôi lấm lem bụi đất.
“Lị Lị…” Hồ ly đỏ cuộn tròn một cách đáng thương dưới tán cây, “Cuối cùng mình cũng trốn ra được rồi, mau báo cảnh sát đi! Ở Sùng Minh có một yêu quái xấu xa—”
“Coi kìa, ngoan ngoãn tuân thủ pháp luật ghê nhỉ~”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play