“Mẹ nó, rốt cuộc phải thẩm vấn con Họa Bì này thế nào đây?!”
Sau năm năm tốt nghiệp, luôn giữ được sự bình tĩnh và chỉ thỉnh thoảng mới văng tục, lần đầu tiên trong đời, Tần Phỉ cảm thấy mình sắp mất sạch lý trí vì tức giận.
Họ đã bắt được con Họa Bì này, cũng thuận lợi tìm thấy Lận Tô Tô và Ân Lị thật sự đang hôn mê trong phòng của Ân Lị. Ngu Đồ và Cố Hồng Ảnh dù bị hoảng sợ nhưng không có gì đáng ngại. Về lý mà nói, đây phải là một phi vụ vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng không biết có phải vì con yêu quái này thù hằn chuyện kế hoạch của nó bị Tần Phỉ phá hỏng hay không, mà hễ lấy cục nhựa trong miệng nó ra là nó lại bắn liên hoàn những lời trêu ghẹo vào mặt Tần Phỉ. Hễ Tần Phỉ tức giận bỏ ra ngoài, nó lại ngoan ngoãn như cũ. Cứ thế ra ra vào vào vài lần, lý trí của Tần Phỉ đã ở ngay ranh giới sụp đổ.
Lộ Nhã Âm cố gắng ghép lại nửa cái bàn vừa bị đập nát, đây cũng là lần đầu tiên cô thực sự hiểu thế nào gọi là thể tu – chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, Tần Phỉ đã đập nát hai cái bàn, bẻ cong sáu cặp còng tay, mà đấy còn là kết quả của việc đã cố hết sức kiềm chế trong cơn giận dữ.
“Anh à~ Ưm———”
Vừa lấy cục nhựa ra khỏi miệng con Họa Bì, giọng điệu quen thuộc kia lại vang lên, khiến Lộ Nhã Âm nhanh tay nhét nó lại. Họ thực sự không còn còng tay dư nào để cho Tần Phỉ bóp nát nữa.
“Hay là đừng cố chấp nữa.” Lộ Nhã Âm thở dài, “Trực tiếp giao cho Dị Xử Cục xử lý đi.”
“Không được!” Sắc mặt Tần Phỉ đen kịt, “Tôi không tin tôi không thẩm vấn được nó!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT