Ngoại thành Trường Lâm, khoảnh khắc trước bình minh.
Từng đạo lôi quang tím trắng không ngừng giáng xuống từ tầng mây, soi rọi cả bầu trời đêm vốn tối đen như mực. Ánh sáng ấy dày đặc, sắc tím nặng nề, hình thù ngoằn ngoèo như móng vuốt, tựa hệt một đạo phù chú đòi mạng nối liền trời đất.
Âm thanh ầm ầm như long trời lở đất, tưởng chừng chỉ trong chớp mắt nữa sẽ bổ thẳng lên đỉnh đầu. Trên quan đạo bên ngoài thành, vô số dân chúng vừa gào khóc vừa chen chúc xô đẩy, liều mạng lao vào cổng thành.
Hơn mười tu sĩ xếp thành hai hàng, chẳng theo quy tắc gì, căng cổ hô lớn.
“Thành Trường Lâm có pháp trận hộ thành, đừng hoảng loạn!”
“Đừng chen lấn! Ai cũng vào được!”
Sư đệ nhỏ tuổi nhất chưa từng chứng kiến cảnh tượng thế này, lo lắng quay sang hỏi: “Đại sư huynh, đám tà vật kia ai nấy đều có đạo hạnh trăm năm, Thanh Tễ tiên quân có chống đỡ nổi không?”
Đại sư huynh bả vai đang rỉ máu, sắc mặt cũng xám đen, nghe vậy chẳng kịp bận tâm vết thương, lập tức liếc mắt nhìn về phía sau, trầm giọng quát khẽ: “Nói bậy gì đó! Thanh Tễ tiên quân đã là hậu kỳ Xuất Khiếu, chỉ cách Phân Thần nửa bước, sao có thể không ứng phó nổi!”
Sư đệ giật mình nhận ra mình lỡ lời, bèn nhìn theo ánh mắt sư huynh quay đầu lại.
Chỉ thấy một tu sĩ dung mạo bình thường, thần sắc ôn hòa, đang đứng thẳng nơi đó, chẳng chút kinh hoảng hay lúng túng, thậm chí còn thi thoảng đỡ lấy vài người dân bị ngã.
Người kia chính là thân tín bên cạnh minh chủ Tiên Minh – Khúc Ân, chấp sự đương nhiệm.
Thấy Khúc chấp sự vẫn mỉm cười hiền hậu, chẳng giống kẻ đang giận dữ, y mới thở phào nhẹ nhõm. Lại nghĩ, một người thân phận tôn quý như thế mà lại được phái tới làm trợ thủ cho Thanh Tễ tiên quân, xem ra lời đồn trong giới tu chân về mối quan hệ mờ ám giữa minh chủ và Thanh Tễ tiên quân cũng chẳng phải không có căn cứ.
Cảm nhận được ánh mắt nhìn tới, đôi mắt vốn đã cong cong như đang cười của Khúc Ân càng cong thêm, khẽ trấn an: “Đừng sợ, sắp xong rồi.”
Sư đệ nhỏ mừng rỡ, lại càng hăng hái cất giọng lớn, giúp dân chúng xếp hàng trật tự vào thành.
Thế nhưng chưa kịp hô được bao nhiêu, một phụ nhân ăn mặc giản dị lại gắng gượng chen ngược dòng người lao ra ngoài, vừa hay bị xô ngã nhào vào người y.
Y vội đỡ lấy bà, vội vàng lên tiếng: “Sao người lại đi về phía đó?!”
Phụ nhân còn vội hơn: “Con trai ta! Con trai ta còn chưa kịp chạy ra! Tiên nhân, xin người cứu con ta! Nó năm nay mới năm tuổi, mặc áo vải thô màu nâu!”
Sư đệ vốn mới bước vào tiên lộ, chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, lại càng không chịu nổi nước mắt, suýt nữa lao thẳng vào biển sấm sét phía trước.
Đại sư huynh lập tức nắm chặt tay y, giận dữ quát: “Ngươi tu vi mèo cào, muốn lao vào chịu chết à?!”
“Nhưng đứa bé…?!”
“Được rồi, ngươi ở lại, để ta đi!”
“Sư huynh bị thương rồi, để ta!”
Hai người còn đang tranh cãi thì tiếng sấm bên tai dần dần im bặt.
Sư đệ nhỏ ngơ ngác ngẩng đầu, chợt thấy một bóng người thẳng tắp không biết đã xuất hiện trên quan đạo từ lúc nào.
Người đó khoác một chiếc ngoại bào màu lam nhạt viền chỉ bạc, đứng giữa gió lớn mà không có lấy một nếp gấp.
Dung mạo tuyệt mỹ, phong thần tuấn lãng, đặc biệt là đôi mắt đen tuyền sáng ngời, như có tinh tú treo giữa màn trời hoang vắng, khiến người nhìn đến không khỏi cảm thấy tâm hồn yên tĩnh.
Thanh Tễ tiên quân – Hà Trú Nguyệt.
Sư đệ nhỏ như bị hút vào màn đêm trong ánh mắt ấy, ngây người một lát, mãi đến khi bị sư huynh thúc vào người mới giật mình hoàn hồn, cung kính hành lễ:
“Thanh Tễ tiên quân.”
Hà Trú Nguyệt trao đứa trẻ trong tay cho phụ nhân, đối mặt với lời cảm ơn nước mắt đầm đìa của bà ta, y chỉ hơi gật đầu rất khẽ, xem như hồi đáp.
Khúc Ân tiến lên đón: “Tiên quân, thế nào rồi?”
Hà Trú Nguyệt đáp: “Đã giải quyết xong.”
Thanh âm của y như châu ngọc phủ sương, vọng xuống từ đỉnh tuyết sơn, lạnh lùng mà cao quý, rất hợp với khí chất người mang nó.
Nghe y nói vậy, mọi người đồng loạt hoan hô.
Đại sư huynh còn kích động hơn, sắc đen trên mặt cũng phơn phớt hồng, chẳng màng bản thân cười lên có dọa người hay không, vội bước tới tán dương:
“Thanh Tễ tiên quân quả thật danh bất hư truyền! Nhờ có tiên quân, Trường Lâm Thành mới được bảo toàn!”
Hà Trú Nguyệt điềm đạm nói: “Quá lời.”
Đại sư huynh: “Tiên quân vào thành nghỉ ngơi một lát đi! Mới tiêu trừ bao nhiêu tà vật, chí ít cũng nên vào uống ngụm trà!”
"Đạo hữu có lòng." Hà Trú Nguyệt khẽ gật đầu, giọng nói khách khí mà xa cách. “Chỉ là tại hạ còn phải vào minh trình báo với minh chủ, không tiện ở lâu.”
Thấy thần sắc của y như thế, đại sư huynh biết ý không tiếp tục tâng bốc nữa, cung kính tiễn Hà Trú Nguyệt và Khúc Ân lên phi kiếm.
Hắn đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía mây trời, thầm nghĩ trong bụng.
Người ta đều nói Thanh Tễ tiên quân cao ngạo thanh lãnh, cẩn trọng tự giữ, nhưng sao hắn lại cảm thấy... như có phần vội vã?
Hà Trú Nguyệt quả thực có chút gấp gáp quay về Tiên Minh.
Bởi hôm nay là tròn năm mươi năm y và Phương Diễn bên nhau.
Tuy Phương Diễn là minh chủ Tiên Minh, việc vụn vặt không thiếu, nhưng cứ hễ năm tròn hay năm chẵn, hắn đều cố gắng dành ra một ngày nghỉ để ở bên y.
Chỉ tiếc năm nay chẳng được thuận lợi. Phía Nam Minh xảy ra biến động, cần Phương Diễn đích thân đến xem xét, trong khi Trường Lâm Thành lại đột nhiên xuất hiện vô số tà vật. Hai người đành tạm gác tình riêng sang một bên, mỗi người một ngả lo chính sự.
Đám tà vật ở Trường Lâm Thành tuy chỉ có tu vi khoảng trăm năm, nhưng số lượng lại quá nhiều, khiến y cũng phải hao tốn không ít công sức.
Giờ Mão vừa qua, từ Trường Lâm Thành về Tiên Minh tuy hơi xa, nhưng với tốc độ của y thì vẫn kịp.
Chỉ e Khúc Ân phải chịu khổ cùng.
Y nghiêng đầu nói: “Ngại quá, liên lụy khiến ngươi không được nghỉ ngơi.”
"Tiên quân nói thế sao được." Khúc Ân cười cười, “Minh chủ vốn dĩ phái thuộc hạ đến để hỗ trợ tiên quân, cuối cùng lại chẳng giúp được gì, người nên nói xin lỗi phải là thuộc hạ mới đúng. Chỉ là…”
Nghe giọng điệu ngập ngừng của Khúc Ân, Hà Trú Nguyệt lại quay sang nhìn.
Khúc Ân nói: “Tình hình ở Nam Minh khá phức tạp, e rằng minh chủ lần này chưa chắc có thể sớm trở về.”
"Không sao." Đuôi mắt Hà Trú Nguyệt hơi động, ánh dương mới nhú chiếu xuống lông mi y, để lại một mảng bóng mờ dịu nhẹ, khoảnh khắc ấy vết nứt nơi bức tường lạnh lùng như kết giới cũng hé ra một kẽ nhỏ. “Chỉ cần chờ thêm mấy ngày, vẫn tốt hơn là ở ngoài.”
Khúc Ân chắp tay tán thưởng: “Tiên quân với minh chủ quả là phu thê tình thâm.”
Đợi Hà Trú Nguyệt quay đi, nụ cười trên mặt Khúc Ân mới như gắng gượng mà tàn lụi.
Thanh Tễ tiên quân rõ ràng là vì kỷ niệm năm mươi năm bên nhau với minh chủ mà vội vã trở về, nhưng suốt năm mươi năm qua, lần nào không phải do thuộc hạ này lén nhắc nhở minh chủ?
Giờ thì minh chủ phái hắn theo tiên quân đến Trường Lâm Thành xử lý tà vật, còn bản thân mình… có còn nhớ hay không?
Hà Trú Nguyệt chẳng hay biết gì về nỗi lo trong lòng Khúc Ân, y chỉ tập trung lên đường, cuối cùng cũng trở lại Tiên Minh khi trời sắp sập tối.
Kiếm quang bay ngang không trung tán loạn như đàn đom đóm, Hà Trú Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống đất, bước qua những tiếng hành lễ vang lên không dứt "Thanh Tễ tiên quân", ung dung tiến vào tẩm điện của mình.
Dọc đường chém giết hàng chục tà vật trăm năm trong đống sấm sét, lại thêm cả ngày phi hành, dẫu đã cẩn thận nhưng ít nhiều vẫn vướng phải chút khí tức dị thường.
Tiểu đồng hầu cận thấy thế liền lanh lẹ bước theo, mặt mày tươi như hoa mẫu đơn nở rộ, tay trái đỡ lấy ngoại bào tiên quân vừa cởi ra, tay phải dâng lên ly trà mát: “Trời đã tối mà tiên quân lại chọn giờ này trở về?”
Hà Trú Nguyệt đáp: “Việc xong thì trở về thôi.”
Tiểu đồng nói: “Nghe nói Trường Lâm Thành có mấy chục tà vật, con nào cũng có trăm năm đạo hạnh, tu sĩ bản địa đối phó mãi không nổi, thế mà tiên quân chỉ mấy ngày đã giải quyết xong, quả thật như thần nhân giáng thế!”
Hà Trú Nguyệt chẳng mấy để tâm đến những lời tâng bốc như vậy, y thi triển pháp thuật thanh tẩy, rồi vào sau bình phong vẽ núi vẽ nước thay y phục. Sau khi xác định trên người không còn mùi lạ, mọi thứ chỉn chu đâu vào đấy, y mới bước ra ngoài.
Y hỏi: “Minh chủ đã về Tiên Minh chưa?”
Một câu hỏi bình thường như bao câu khác, nhưng rơi vào tai tiểu đồng lại tựa gió lạnh mùa đông, khiến nụ cười trên mặt hắn tan biến như hoa tàn, ánh mắt bắt đầu dao động.
Hà Trú Nguyệt: “Vẫn còn ở Nam Minh?”
"Chưa, minh chủ đã về từ giữa trưa rồi." Tiểu đồng lắp bắp nói, “Chỉ là… chỉ là…”
Hà Trú Nguyệt: “Chỉ là gì?”
Tiểu đồng đáp: “Công tử Hà cũng đã trở về, hiện tại minh chủ đang ở Tinh Đỉnh Điện mở tiệc đón gió cho công tử.”
Lông mày Hà Trú Nguyệt khẽ chau lại, gần như không nhận ra.
Trong Tiên Minh chỉ có duy nhất một chi họ Hà. Theo quy tắc của giới tu chân hiện tại, chỉ có tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên mới được ban tôn hiệu. Còn Hà Tịch Đình, người em cùng cha khác mẹ của y, tu vi chưa đến Kim Đan, tính tình nhã nhặn ôn hòa, xử sự có phong thái quân tử, nên thường được gọi là Hà công tử.
Năm mươi năm trước, Hà Tịch Đình vì muốn tăng tiến đạo hạnh mà xuất môn du lịch khắp nơi. Chẳng lẽ giờ đã kết thúc hành trình?
Tiểu đồng như sợ y không vui, vội vàng an ủi: “Họ Hà là chỗ dựa vững chắc của Tiên Minh, Hà công tử lại là đệ đệ của tiên quân, đi xa nhiều năm mới trở về, minh chủ coi trọng cũng là lẽ thường thôi.”
Hà Trú Nguyệt khẽ nở nụ cười, thấy có phần nực cười.
Phương Diễn chỉ cùng y kết làm đạo lữ, sao nghe cứ như y đang phải tranh giành sủng ái với Hà Tịch Đình vậy?
Y giơ tay lên, chặn lại những lời an ủi tiếp theo của tiểu đồng: “Không sao.”
Tiểu đồng dè dặt hỏi: “Vậy… tiên quân có đi dự tiệc đón gió không?”
Hà Trú Nguyệt hơi trầm ngâm.
Nếu y không ở Tiên Minh thì không nói làm gì, nhưng giờ đã quay về, lại biết Phương Diễn đang vì Hà Tịch Đình mà mở tiệc, bản thân y là đạo lữ trên danh nghĩa chưa thành, nếu không xuất hiện sẽ bị người đời dị nghị.
Thôi vậy.
Cứ đi nhìn thử một chút, chờ yến tiệc kết thúc, còn có thể cùng Phương Diễn trải qua đoạn cuối ngày kỷ niệm.
Y bình tĩnh nói: “Đi.”